Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nói đi

Muốn nói gì thì nói ra đi chứ? Ta đang chờ người, đằng sau ánh mắt nồng nàn kia.

Nếu muốn chạm đến trái tim ta... Sao còn phải đợi,ngọn lửa lòng bừng bừng cháy? Ta đã nóng lên rồi, từng hơi nước ứa ra trong khóe mắt. Bởi ta đã chờ, đã đợi, đã bóp nghẹn trái tim, đã bồi hồi rồi chết lặng. Đến phút này, chỉ muốn khóc và gục đầu thôi!

Muốn gục xuống một nơi mà ta biết rằng đầy êm ái. Muốn ngã xuống chân mà ngửi gót nồng nàn. Muốn chết đi được, trong phút giây đụng chạm. Như thể nối thông được mọi mạch hồng bằng một nụ hôn

Nói gì thì nói ra đi. Ta không thể đợi từng để hiểu từng tiếng thì thào bên tai. mà tâm tưởng thì bay quấn nhau trên đỉnh đầu hạnh phúc. Nói hãy nói ra đi. Ta không thể chờ thêm một chút.

Bởi ta chỉ muốn nhảy vào, và xoáy chặt chúng ta.

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Ma Trận

"Sitting Around Drinking Coffee" Painting by Simon Fairless


Tôi nhìn thấy những vườn hoa đang hé nở trên trên những món ăn được sắp lần lượt ngày hôm qua
Tôi nhìn thấy màu xanh nõn nà trên da thịt trái táo thơm trên những gánh hàng rong thành phố
Tôi nghe thấy tiếng lao xao chuyện trò của lá cây giữa cơn bão đang hun hút ngoài cửa sổ
Và cả tiếng gõ cửa của những hạt mưa đầu, rất nhẹ nhàng

Đứng trên cao nhìn ra từ phía quán café không có người
Tờ báo thõng buông, gói bao nhiêu cuộc đời không quen thành những con số và chữ cái
Từng dòng xe như kiến bò chạy bão
Gánh trên lưng là âu lo
Hồ Gươm như chiếc đĩa sứ
Đàn kiến rối rít, không biết mình đang chạy vòng hay cố tình vớt vát những mẩu vụn thừa của chiếc bánh mì mùa thu rơi rớt
Đó là niềm vui, kiếp mưu sinh hay số phận của con kiến đang bò?

Nhưng tôi thấy niềm vui được ngậm bông hoa hồng của kiếp sau con gà trống.
Niềm vui vẽ trái tim yêu của hạt café rang bơ nồng nàn trong tách capuchino
Cả sự kiêu hãnh của đóa hoa hướng dương hướng từ lọ lộc bình ra ngoài cửa sổ
Cả tiếng hát linh hồn cứu rỗi nhân sinh của M.Jackson…

Trong cô độc thì cuộc đời vẫn chảy
Có tránh đi thì cơn bão vẫn cứ vần vũ trên bầu trời
Thử im lặng càng nghe âm thanh sôi sục
Ngũ cung bầu trời rõ rệt từng tiếng người
Tiếng điện thoại nhắc những ngày hối hả
Mùi khói chiều nhắc tiếng mẹ gọi cơm
Tiếng còi xe nhắc từng giờ hò hẹn
Giọt mưa tạt vào khóe mắt, ưá nghẹn từng hờn ghen.

Mở cửa ra đi
Cho con kiến bò vào quỹ đạo thân quen
Bước ra khỏi quán cà phê đi
Vươn vai và xỏ giầy chạy lên cầu trước khi cơn mưa về thành phố
Bật điện thoại lên đi
Nối sóng với tòan cầu GPRS
Đàn kiến ở đâu, con kiến ở đâu?
Nỗi buồn cũng không khiến mày biến mất

Tất cả đã được lập trình
Trong ma trận của nỗi buồn và niềm vui
Có điểm khởi đầu, có điểm đích mà thôi.

2.11.09

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2009

Thơ cũ nữa

Trong Mưa - Chu Minh Vũ
________________________________________
Cơn mưa cuối về ướt đầm mái phố
Bên quán quen ai dạo tiếng đàn buồn
Một điếu thuốc đốt thời gian ngừng lại
Ngồi ngắm giọt gianh tuôn...

Mưa mốc thếch phải chăng vì mái phố
Một đám rêu như nhát cọ tình cờ
Bức tranh phố trong mưa buồn ảm đạm
Nếu không đỏ một chiếc ô...

Cà phê đắng, miệng cười "Chao ôi, đắng!"
Em không quen những chuyện bên đường
Những ánh mắt vu vơ vô tình gặp
Tự bao giờ ngộ nhận lời thương.

Đông về vội làm người thêm lưu luyến
Áo len vàng hoa cúc... (tình cờ thôi)
Chuyện ngày xưa áo vàng qua nỗi nhớ
Tưởng chừng trong mơ tôi

Ai cũng bảo mưa đem tình yêu đến
Em ngồi bên và tôi lơ đãng mưa
Chỉ có thế mà không sao dám hỏi
Mình đã yêu nhau chưa...?

Thơ cũ

Tình cờ tìm lại được 2 bài thơ cũ. Thời sinh viên nhiều kỷ niệm phết. Cảm ơn bạn nào đã chép lên blog để mình cop về

Không nhớ bài này có tựa là gì

Lời thương nào đắng như mùi hoa Sấu

Trắng hoang cả con đường

Tôi với người yêu quên thời gian

Hôn nhau kệ rối đầu hoa Sấu

image

Hoa rớt hoang hè phố

Phố vắng bước chân quen

Quen và Quên gần thật!

Thân rồi than - xa nhau...

image

Hoa Sấu nào có xấu đâu

Mùa về thì trắng tay thôi chứ

Lỗi là nồng nàn quá thể

Khi ta không còn để...

Nồng nàn...

Nồng nàn...


Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Xông nhà

Bây giờ là 13h35' ngày 11-6-2009

Chính thức khai trương nhà mới tại Blogspot

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

Yêu âm nhạc




Thêm một bạn trên Yeuamnhac viết, hay quá nên cop luôn. Sorry bạn nào đó nếu đọc thấy tui xin mang ra đây.

http://www.yeuamnhac.com/music/showthread.php?t=594524

Đang ngồi làm việc và tôi tìm đến với Portrait 17 của Hiền Thục.,

Một sự nhẹ nhàng thỏa mái chưa từng có… lối hát dung dị phủ đầy không gian âm nhạc và không gian làm việc khiến tôi mân mê.

Từng câu chữ thảnh thơi vang lên như cái cách người ta hồi sinh sau những ưu phiền mệt mỏi, album là một trải nghiệm thú vị về thiên nhiên, cuộc sống và tình yêu đôi lứa, nhẹ thôi nhưng đủ trở thành những ký ức tươi đẹp của một đời người.

Trong một tổng thể giữa những bản phối acostic, pop, funk, seme-classical, giọng hát tình cảm, là một sự nổi trội về không gian nhạc Trịnh, giản dị, chân thành.

9 tracks nhạc liền mạch được gắn kết bằng những dấu phẩy giản đơn, hài hòa đến mức có thể.

Như Hiền Thục đã trả lời báo chí, thành công của album thuộc về ekip làm việc và khâu chọn bài, tôi hoàn toàn đồng ý với Thục về quan điểm này, nhạc Trịnh vốn dĩ đã thấm đậm trong lòng người yêu nhạc, những bài hát quen thuộc đều đặn vang lên đâu đó .. và nay, những bài hát ít người biết đến được Thục khai sinh đầy mới mẻ, nhưng vẫn là Trịnh, vẫn là Thục.

Còn đó một vài nốt Thục hát chưa nuột lắm, nhưng, có hề chi khi Portrait đã mang lại cho người nghe ( ít nhất với tôi) một sự rung cảm và thích thú nhất định, cảm nhận đầy đủ sự bình yên và lắng lòng sau những vội vàng mà âm nhạc mang lại.

Sau Mộc thì giờ, Thục đã có một sản phẩm tương đối hoàn hảo gửi đến người yêu nhạc một cách đầy trân trọng., đủ để những ai yêu mến Thục tin tưởng, hi vọng và chờ đợi những album tiếp theo cũng như ủng hộ Thục trong những ngày tháng tới.

Bài trên BBC của Trang NEU về Portrait 17




Trịnh Công Sơn và những cảm nhận mới

TrangNeu

Bài viết riêng cho BBCVietnamese.com

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/culture/2009/05/090506_two_new_albums.shtml

Những ý kiến trái chiều về cuộc đời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong thời gian vừa qua dường như không làm ảnh hưởng gì tới những người yêu nhạc Trịnh. “Có đâu bao giờ” của Hồng Nhung và Quang Dũng được phát hành ngay sau Tết, trong thời gian vừa qua lại có thêm hai album khác về nhạc Trịnh được phát hành và tiếp tục được khán giả đón nhận.

Showbiz Việt Nam có một điều thật đặc biệt, mỗi năm thường sẽ có một vài album nhạc Trịnh được phát hành, thời điểm nhiều có thể lên tới mười album. Những ca sĩ dù nổi tiếng hay ít nổi tiếng, ít nhiều cũng đều hát qua nhạc Trịnh. Không kể Hồng Nhung, người phụ nữ thứ hai sau Khánh Ly đã gắn liền tên tuổi của mình với nhạc Trịnh, thì Mỹ Linh, Thanh Lam, Phương Thanh, Quang Dũng, Trần Thu Hà, … đều đã thực hiện nhiều ca khúc của Trịnh Công Sơn.

Nhạc Trịnh gắn bó với đời sống âm nhạc Việt Nam ở nhiều khía cạnh. Để hát cho hay một ca khúc của Trịnh Công Sơn không phải là điều quá khó với các ca sĩ, vì nhạc Trịnh vốn giàu có cả về giai điệu và ca từ. Nhưng trình bày một tác phẩm của Trịnh Công Sơn đến công chúng thật ra rất áp lực. Hát hay chưa đủ, nó cần có điều mới mẻ để không lặp lại người đi trước, nhưng cũng không được quá mới để khán giả không còn nhận ra nhạc Trịnh.

Bài viết này muốn nhắc tới hai album mới nhất: Mẹ - Cánh chim cô đơn (của Nguyễn Hữu Thái Hòa), và Portrait 17 (của ca sĩ Hiền Thục).

Mẹ - Cánh chim cô đơn

Thái Hòa có một niềm say mê và tín ngưỡng kỳ lạ với nhạc Trịnh Công Sơn. Khán giả có thể cảm nhận được niềm say mê đó qua giọng hát, qua những lời tâm sự và qua những hoạt động âm nhạc anh đã thực hiện. “Mẹ - Cánh chim cô đơn” là album nhạc Trịnh thứ tư Thái Hòa phát hành ở Việt Nam, bao gồm cả những album phát hành chính thức, hay chỉ làm để chia sẻ với bạn bè. Không phải một nghệ sĩ nghiệp dư nào cũng có đủ say mê và tâm huyết đến thế.

Trong album “Mẹ - Cánh chim cô đơn”, Thái Hòa hát cùng những người bạn, (Tốp ca MPU, ca sĩ Bích Hồng, Nguyệt Ca và Tốp ca The Sisters).

Mười một ca khúc khá quen thuộc, xoay quanh chủ đề về Mẹ, như: Lời mẹ ru, Huyền thoại mẹ, Em là hoa hồng nhỏ, Ca dao mẹ…, Thái Hòa và ê-kíp thực hiện đã trình bày một sản phẩm khá giản dị, cả về hòa âm và các giọng ca. Nhạc cụ sử dụng trong album đều là mộc: guitar, mandolin, cello, violin, và cả đàn bầu. Cách làm “unpluged” như vậy sẽ khá an toàn với nhạc Trịnh, ở đây nhạc sẽ chỉ còn là cái cớ để người ca sĩ chia đi những lời tự sự, không có ranh giới giữa người sáng tác (Trịnh Công Sơn), và tâm sự của người hát.

Giọng hát của Thái Hòa đơn giản nhưng ấm áp, và đặc biệt rất tình cảm với những ca khúc của Trịnh Công Sơn. Tuy nhiên người viết thích những bài hát của anh trong album trước đó là “Lặng lẽ nơi này” hơn một chút. Thái Hòa của “Lặng lẽ nơi này” hồn nhiên và yêu đời hơn, Thái Hòa của “Mẹ - Cánh chim cô đơn” chậm rãi hơn, điềm tĩnh hơn nhưng cũng buồn bã hơn.

Ngược lại với Thái Hòa, sự xuất hiện của Nguyệt Ca và Tốp ca The Sisters đem lại sự trẻ trung và hồn nhiên hơn. Nguyệt Ca và The Sisters lần đầu xuất hiện trong một album chính thức nhưng khá chững chạc, đặc biệt với Lời mẹ ru, Nguyệt Ca hát tròn trịa và tình cảm.

Nếu kỳ vọng một điều gì mới và sáng tạo thì có lẽ người nghe sẽ không thỏa mãn được với “Mẹ - Cánh chim cô đơn”. Album được cộng đồng yêu nhạc Trịnh Công Sơn đón nhận bởi sự chân thành và tình cảm mà nó gửi gắm.

Portrait 17

Album được đặt tên dựa trên tên của bức chân dung mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vẽ tặng ca sĩ Hiền Thục năm cô 17 tuổi. Có kế hoạch thực hiện từ giữa năm 2008, nhưng cho đến tận cuối tháng tư này, album mới được chính thức phát hành.

Trước Portrait 17, Hiền Thục cũng đã từng hát nhạc Trịnh Công Sơn, trong album “Mộc” cách đây đã lâu, cô hát Còn tuổi nào cho em đến nay vẫn còn được nhiều người nhớ. Thục đã đưa vào nhạc Trịnh nét trong sáng, ngọt ngào bản năng trong giọng hát và phong cách của cô.

Portrait 17 gồm bảy ca khúc chính thức và hai ca khúc tặng thêm đã từng phát hành trước đó, album đi theo một mạch khá thống nhất với đề tài về quê hương đất nước. Nếu “Mẹ - Cánh chim cô đơn” thu hút bởi sự giản dị và chân thành, thì Portrait 17 thú vị bởi rất nhiều nét mới, mới mà vẫn không làm hỏng đi không khí của nhạc Trịnh.

Mới trước hết ở những bài mà Hiền Thục đã chọn. Nhiều bài trong số này là những bản ít phổ biến (Còn có bao ngày, Chiều trên quê hương tôi, Về trong suối nguồn, Rừng xanh xanh mãi…), có lẽ không nằm ngoài mục đích đem lại một cảm nhận mới về nhạc Trịnh.

Nét thú vị thứ hai là phần hòa âm của album. Piano, guitar và saxophone đã hỗ trợ hữu hiệu cho giọng ca của Hiền Thục. Nếu người nghe đã từng thích Còn tuổi nào cho em thì có lẽ sẽ hoàn toàn được thỏa mãn với Portrait 17, bởi chất ngọt ngào và trong sáng trong album này đã được nhân thêm lên, xuyên suốt từ đầu đến cuối album. Vẫn là Trịnh đấy mà nghe rõ hơi thở của đời sống mới, với yêu với buồn, với vui của những người trẻ tuổi hôm nay.

Bên cạnh đó, những người thực hiện album cũng đã nỗ lực thổi không khí mới cho nhạc Trịnh bằng những sắp xếp mới, ví dụ bài song ca của Hiền Thục và Tùng Dương, Hiền Thục hát Níu tay nghìn trùng trên nền Hoa Xuân Ca của Tùng Dương. Hoặc trong Cuối cùng cho một tình yêu, bài hát được tách thành một số đoạn nhỏ.

Đây cũng là một album khá đều tay từ đầu đến cuối, bao gồm cả hai bài tặng thêm. Khó có thể chọn được một bài hay hơn, hoặc kém hay hơn. Còn có bao ngày, Về trong suối nguồn trong sáng giản dị, Muôn trùng biển ơi có thêm một chút say mê, Chiều trên quê hương tôi mang không khí tươi vui.

Xin chúc mừng những nghệ sĩ đã thực hiện hai album trên đây, vì họ đã hoàn thành sản phẩm tâm huyết của mình và giới thiệu được tới đông đảo công chúng. Hai album với hai màu sắc khác nhau, đem đến hai cảm nhận khác nhau về nhạc Trịnh, tuy nhiên có một điểm chung là mang lại những giá trị nhất định cho đời sống âm nhạc Việt Nam.

TrangNeu

Cảm ơn T nhiều lắm!!!

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Bài không tên cuối cùng

Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ

Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng,
Có làm em khóc,
Có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.

Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em Một lời chào,
Một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng

***

Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày
Gặp lại em, hỏi chuyện em
Lần cuối cùng

Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu mình ở đây
Bạc mái đầu

Này em hỡi
Con đuờng em đi đó,
Con đuờng em theo đó
Chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt,
Có làm phai úa
Nét môi đẹp ngày nào?

Này em hỡi
Con đuờng em đi đó,
Con đuờng em theo đó
Đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình
Đã thành đôi lứa,
Chắc gì ta đã,
Thoát ra đời khổ đau.

Nếu không còn gặp lại nữa,
Giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện,
Đuợc bình yên đuợc bình yên
Về cuối đời

(Vũ Thành An)

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

Say Goodbye




Hai ngày nữa sẽ khai giảng khoá học mới. Sẽ trở lại với nhịp sống của ngày thường. Những bất ổn đã tạm dịu đi. Mệt mỏi sẽ không còn chỗ nữa.

360Y sắp qua đời, thiên hạ đã dọn dẹp ngôi nhà. Hên xui, nếu nó còn tồn tại thì còn níu giữ. Còn nếu không, cứ trôi qua cũng được, cũng chả còn vương vấn gì. Đã từng hơn một lần xé tan và đốt cuốn Nhật ký phai màu . Đốt thêm lần nữa cũng có là gì đâu.

Vài người bạn tâm giao lâu lâu ghé blog, thất vọng vì những entry sặc mùi thương mại, thắc mắc không có những tâm tình ngày xưa. Thì bởi, đôi khi muốn những công việc lấp đầy những hố sâu đen xám. Nếu nhiều thương mại thì mừng cho mình, vừa có tiền vừa không có thời gian mà sầu thương.

Mình cũng đã buồn. Nỗi buồn là gì? Nếu buồn đếm bằng tiếng thở dài, có lẽ dạo này mình buồn nhiều? Còn nếu niềm vui đếm bằng tiếng cười? Hoá ra mình cũng vui nhiều? Nếu buồn đếm bằng những đêm trắng, mắt mở toang nhìn trần nhà trong đêm tối? Mình cũng đã có lúc buồn. nếu niềm vui nghịch chiều với nước mắt? Hoá ra mình cũng đã rất vui, vì chẳng bao giờ còn nhìn thấy nước mắt.

Ôi những đêm trắng. Những đêm thao thức cố lắm muốn ru mình vào giấc ngủ. Đếm từ một đến một ngàn ngôi sao, cánh diều, bông hoa … trong đêm tối. Gác tay lên trán, muốn hắt ra được một giọt nước mắt và sao cứ chảy ngược vào trong. Môi khô khốc và nóng phát sốt lên. Thở dài một cái, trằn trọc. Thở dài một cái, trở mình. Thở dài một cái, trách cuộc đời sao nhiều điều bất ngờ.

Tôi sẽ không buồn nữa đâu. Người yêu dấu- Người là một vết tích ngọt ngào đã đi qua mà thôi. Một vết cứa ngọt không đau đớn của một con dao sắc lẹm. Vô tình phải không? Ừh, chắc chỉ vô tình mà thôi. Đâu có ai có lỗi . Chỉ thấy khờ khờ trong gương thôi.

Ta sẽ khác.

Ta sẽ khác ngày hôm qua.

Ta sẽ khác trong cái nhìn ngày hôm qua nữa.

Khô cằn như vách núi

Rồi sẽ nở một đoá mai rừng

Bình yên như thiên nhiên

Chỉ có Người là ác độc

Hãy nhìn ta trong gương đi

Hai hốc mắt thâm đã nhìn thấu người trong đêm tối?

Đêm qua có mưa rơi

Hay vang vang những lời ai gian dối

Bờ môi đâu biết nói lời phản bội

Chỉ biết ngọt ngào rót nụ hôn

Những chờ đợi đêm khuya

Người vô tình lôi ta vào vực thẳm

Ta đã lao đi quãng đường dài lắm

Đủ để quay trở về, dốc sạch máu trái tim

Trái tim người và trái tim ta

Trái tim nào biết quay trở về nhịp cũ?

Thương bó hoa trắng đưa tang ngày mong nhớ

Thương niềm tin giờ hoá xa xôi

THN- TGN (những thông điệp này, chắc chỉ riêng người hiểu)

Làm sao để quên được một người? (Chắc cũng chỉ mình ta đã hiểu)

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

BAN MAI




Ban Mai

Trong khoảnh khắc cuối cùng của mùa đông

Anh giã từ chính mình thật khẽ khàng

Và anh là núi đồi mơ màng

Chưa lìa xa bóng tối

Ở bên kia lá từ từ rơi

Trên những nóc nhà nghiêng nghiêng trên cánh tay buông hờ sau rèm vải

Một người ngước nhìn quá khứ bằng cái nhìn thân ái

Người ấy chính là anh

Anh là núi đồi mơ màng

Những ánh sáng lặng im soi một phần quên lãng

Như lặng im chiếc cần câu chờ bí mật diệu kỳ vung lên từ nước

Như hình hài một con đường và anh, con đường đi ngược

Vang xa cùng dải ngân hà

Em thân yêu người làm anh nghiêng ngả

Sao bỗng nhiên em chẳng nói câu gì

Biển đã chết sau rất nhiều suy nghĩ

Biển trả cho đêm một ảo ảnh chòng chành

Trong sương sớm ban mai còn lại mình anh

Hình bóng cũ của trái tim bé nhỏ

Đập bâng quơ trên những dải mây mờ

Nguyễn Bình Phương

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

Entry for March 27, 2009

Sải bước chân dài qua cánh cổng.

Ngôì dươí hiên nhà nghe tiếng chuông.

Bình yên như chưa bao giờ ghé.

Muộn phiền gột rưả không vấn vương

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009

Entry for March 24, 2009




Vừa làm show Nokia xong, thấy ngay quả hình rất là quảng cáo Nokia nè.

Concept là Bàn tay khum khum nhắn tin hình trái tim... Mẹ kiếp, mấy tin nhắn sến vãi đái... Nói chung là nhắn tin dễ hơn là nói. Tin nhắn thì chỉ có giá trị làm bằng chứng, nhưng nội dung thì éo tin được. Haha. Nhảm bà cố.

Túm lại là quả hình rất chi là đủ thứ mang theo người.

Thuốc lá hút có vẻ hơi bị nhiều lên

Mắt kính này bắt đầu chán chán.

Điện thoại rất chi là cũ và mờ không còn cả nhãn hiệu, thủng một cơ số lỗ trên màn hình, ko chụp hình được

Có quả đồng hồ mua cùng Mắt kính nhưng xem ra vẫn ngon. Mới phát hiện ra một chú thích xài đồng hồ cùng hiệu với miềng. Nhưng mấy chiếc của miềng đẹp hơn. Và miềng thích quai da màu đen hơn màu nâu của chú í.

Nhảm mấy phút quét mạng nhện blog. Mai mốt có gì mới nhảm tiếp

Tình hình là đã xuống tóc. Một quả tóc rất bựa. Tình hình là sẽ để tóc lại. Kiểu mới này của bác Cường Lệ Lệ không hợp với miềng.

Túm lại là ko thành công. Cần rất nhiều sự thay đổi

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Home alone

Hình này chụp tại gia.

Thích quá đi

HaNoi Noon

Thanks Hello

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

20h truyền hình trực tiếp HaNoi 2- Unplugged show




Kinh moi cac cu theo doi ct cua em

Chi co 90 phut ma co moi 6 ca si

Suy ra cac anh chi em rang ma hat moi nguoi vai bai hi

Thang tu ve

Sway

Ngày tháng còn đó

Tiếng mưa

Cỏ và mưa

Hoa xuân ca

Tình yêu ban mai

Dau pho e qua

... sơ sơ là vậy....

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Entry for March 14, 2009

Trong góc tối sẽ cháy lên một niềm hy vọng

Như mầm cây xanh non, ưỡn ngực giữa mưa phùn

Trời trắng đục

Nhơm nhớp bàn tay

Khô khốc bờ môi

Qua mùa đông sẽ hết cô đơn

Em ở đâu hy vọng của tôi ơi

Em hiện diện trong trái tim hay trong bán cầu đại não

Em ngọt ngào bằng tưởng tượng

Em dịu êm bằng hình dung

Tất cả anh đều vẽ bằng mộng mơ

Hay bằng khát khao

Có thật

Hỡi sương trắng hãy vén màn ra đi

rạng ngơì mặt trời hy vọng

hãy chan hoà sự thật

và chân thành

Hỡi những mầm cây xanh

Nõn nà đi những khởi đầu hạnh phúc

Hãy gieo trong anh

những bình yên đến thời rạo rực

nhỏ nhoi thôi nhưng mãnh liệt trên cành

Người yêu ơi

Người yêu thơm mùi nhựa xuân

Người yêu xanh màu trời lụa

Người yêu mơn man tràn nhựa

Người yêu đã về kề:

“ngủ ngon” mịn màng hôn

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Cảm ơn xxx

Cảm ơn bạn về những lời dễ chịu

MIKA- Any another world


bạn có thể nói lên những điều khác biệt
và hãy để cho những điều tồi tệ nhất
trong con tim đang tan vỡ biến mất
hãy cười như bạn đang mong muốn
và hãy sống là chính bạn
bởi vì tất cả mọi thứ đều nằm trong tay người lạc quan
hay nói tạm biệt với thế giới mà bạn nghĩ bạn thuộc về
hãy cầm lấy một trái bóng, chơi một phần trò chơi của con tim cô đơn
hay nói chia tay với thế giới bạn nghĩ bạn thuộc về
Tôi đã từng cố gắng để sống một mình
nhưng sự cô độc thật sự rất cô độc
vì tôi cũng chỉ là một con người
nên tôi đành đầu hàng sự cô đơn ấy
vậy nên tôi đã mỉm cười và cố gắng cười thật tươi
để cho chính bản thân mình sống dậy

xxx: tôi sẽ không bao giờ , không bao giờ quên được câu chuyện ấy
xxx: mặt tôi sẽ ko buồn, nhưng bên trong, tôi đã thực sự rất buồn

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Lại một cây cầu đã gẫy




Lại gẫy cầu rồi

Lại một cây cầu nữa đã gẫy ngay khi chưa kịp nối những hy vọng, hạnh phúc, yêu thường. Bao nhiêu công sức và chờ đợi lao xuống lòng sông một cách lạnh lùng…

Lần này thương vong ít hơn lần trước. Nhưng lần này hy vọng có ít hơn lần trước hay không?

Mỗi cây cầu xây lên đều nhiều tâm sức và kỳ vọng như nhau. Cây cầu nối liền những chờ đợi, những trái tim, những khát khao và cả những ham muốn được tròn đầy nữa.

Có kinh nghiệm nào để nối những nhịp cầu hay không?

Có sự chuẩn bị nào cho một cây cầu bị gãy khi mới vừa cất lên hay không?

Chắc là không. Ai không muốn trái tim mình đến đích. Ai không muốn cây cầu đưa ta về với người ta yêu thương. Ai lại nghĩ khi vừa yêu đã nghĩ ngày sau tan vỡ. Ai lại nghĩ vừa khởi công lại gẫy đúng nhịp cầu nối thông nhau…

Có ai muốn nỗi đau lại dầy lấp bằng những nỗi đau khác.

Có ai muốn những đau thương lại nhắc lại.

Có ai muốn những tổn thương vừa mới lên da non nay lại bì chầy cấu lên đâu.

Nhưng mà lại đau. Đau vì gẫy một nhịp cầu hy vọng

Một nén nhang cho cây cầu.

Nếu biết trách, chỉ trách những nền móng quá yếu

Nếu biết trách, chỉ trách những toan tính không chính xác.

Nếu biết trách, chỉ trách những kẻ rút ruột công trình, gặm nhấm những niềm hy vọng của mọi người

Nếu biết trách, giờ chỉ biết trách trời.

Mà thôi.

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2009

"Cơn gió lạ" nè




Báo Thể thao văn hoá cuối tuần/ hôm nay 6.3

Tuy là bài đặt nhưng cũng thấy khoái bài viết này... Đây cũng là trường hợp đặc biệt để khoe bài trên blog này.

Hà Anh Tuấn

“Áp lực đã trở thành Động lực”

Năm 2005, khi tôi đang tham gia thực hiện chương trình “Con đường âm nhạc”, được giới thiệu một cậu sinh viên du học tại Đức hát hay, vừa bay ra Hà Nội để muốn xem trực tiếp chương trình này. Đó chính là Hà Anh Tuấn.

Thời điểm đó, Tuấn không nhiều tự tin trong giọng hát nhưng có thừa sự tinh tế trong cảm nhận âm nhạc. Chúng tôi có vài dự định cùng nhau, trước hết là muốn thử thu thanh một album nhạc kỷ niệm cho Tuấn. Tuy nhiên, Sao Mai điểm hẹn đã thay đổi tất cả những dự định đó. Thành công tại cuộc thi đã cuốn cậu ấy vào một con đường không dự định trước- làm một ca sĩ chuyên nghiệp.

Tuấn thần tượng Hồng Nhung, say đắm những ca khúc của các diva đàn chị. Những tình yêu ấy cho tôi biết rằng, cậu ta có mỹ cảm và niềm tin nhất định vào âm nhạc. Ở Tuấn không nhìn thấy sự hời hợt và nôn nóng được chiếm lĩnh, hoặc quá thừa sự tự tin một cách ngây thơ vào thành công tại thị trường âm nhạc trong nước. Cậu ta có một vùng âm nhạc riêng, một sở thích riêng nhưng cũng có một đam mê và hướng đi riêng. Còn nhớ ca khúc đầu tiên tại Sao Mai điểm hẹn- Dấu phố em qua, lấy ra từ chùm bài hát thu thanh cho album kỷ niệm nói trên, đã gây ra nhiều cái nhìn thiện cảm nhất về Tuấn. Dư luận gọi anh chàng là “cơn gió lạ”, giản dị và nhiều đam mê bên trong một diện mạo thư sinh. Nhưng ấn tượng của tôi khi nghe bản thu này hoàn toàn khác, Tuấn rất khôn ngoan và biết áp đặt cái tôi của mình vào một ca khúc quen thuộc, đóng mác tên người hát đi trước. Cũng vẫn bài hát này, trước đó một ca sĩ trẻ “đối thủ” của Tuấn sau này cũng đã thử đem đi thi thố, nhưng không thoát được kết quả “bản sao” của lối hát Trần Thu Hà. Cũng chính bởi sự so sánh này, tôi đặt niềm tin nhiều vào Tuấn, không chỉ từ khi cùng cậu ấy lựa chọn bài hát mà còn là cả chuỗi công việc đưa tin và viết bài về Sao Mai điểm hẹn 2006. Ngày đó, sau một loạt bài về chương trình trên SMĐH, có một số ý kiến phản ánh đến tôi rằng, tôi thiên vị những ca sĩ như Hà Anh Tuấn, Phương Linh, Phạm Anh Khoa… Tôi có trao đổi lại với mọi người, đúng- tôi đã đưa ra nhận định có thể là chủ quan nhưng đó là nhận định của tôi. Tôi tin vào cái nhìn về khả năng đi đường dài của các ca sĩ này hơn là nhận định ngắn gói gọn trong cuộc thi. Và nhận định của tôi, chỉ cần chờ một năm sau là rõ.

Tôi tin là Hà Anh Tuấn sẽ trở thành ngôi sao thành công, bất kể cậu ta có cảm thấy buồn và thất vọng sau những ồn ào về cuối của SMĐH. Sự chia sẻ của tôi chỉ đơn giản là, “giọng hát chưa phải là yếu tố quyết định”. Tôi là người nghe nhạc, điều tôi trông đợi ở những người viết và người hát âm nhạc- duy nhất là cảm xúc. Còn để thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào, vẫn cần nhất là sự thông minh và kiên trì.

Tuấn thành công quá nhanh, ngay khi cậu ấy cùng Phương Linh ra album hát đôi. Nhạc pop hay R&B của 2 album “Café sáng”, “SaiGon Radio” sau này cũng vậy. Người nghe có thể thích sự trẻ trung và mới mẻ ở một gương mặt ca sĩ nam lịch lãm, nhưng tôi thấy ấn tượng bởi sự thông minh của Tuấn. Mỗi bước đi đều cẩn trọng và chắc chắn, biết nắm thời thế và lựa chọn một ghế ngồi cho mình một cách vững vàng và an toàn. Là người đi sau, nhưng anh ta đã tìm được một lối đi rộng và đặc biệt không dẫm chân ai. Tuấn biết xây dựng cho mình một hình ảnh, từ âm nhạc cho đến diện mạo rất sạch sẽ, không cầu kỳ nhưng cũng không hề cẩu thả. Anh ta biết mình là ai, và biết đứng ở đâu trong thị trường đang thiếu những giọng hát nam văn minh.

Nếu nói về Tuấn với chuyên môn âm nhạc, có thể nhiều người sẽ không hài lòng bởi “con gió lạ” tay ngang này. Nhưng không thể nói anh ta không có gì mà có thể cộng tác được với những nhà sản xuất uy tín của các ngôi sao như Thanh Phương, Võ Thiện Thanh. Với mỹ cảm và một nền tảng văn hoá của Tuấn, anh ta đáp ứng được yêu cầu chuyên môn của họ. Với sự khôn ngoan, anh ta cũng thừa biết cách giấu đi nhược điểm, đẩy mạnh những cá tính của mình vào trong âm nhạc cũng thừa cá tính của các nhà sản xuất trên, Nếu trông đợi vào một sự tiên phong đột phá mang tính cách mạng, Tuấn không đủ sức như những cái tên hiếm có của làng âm nhạc như Thanh Lam, Mỹ Linh, Trần Thu Hà hay Tùng Dương. Nhưng nếu kỳ vọng anh ta mang đến những sản phẩm âm nhạc hoàn chỉnh, tốt đẹp và tạo ra được những cơn sóng ngầm trong làng giải trí thì hoàn toàn có cơ sở. Ít nhất, sau 3 năm thành ngôi sao, dư luận đã đồng ý rằng, Tuấn đã tạo cho mình một thói quen làm việc âm nhạc chuyên nghiệp, xây dựng được một vùng âm nhạc riêng văn minh, sạch sẽ và hướng thiện cho người nghe nhạc của anh ta. Tuấn còn nhiều giấc mơ và tình yêu lớn hơn với nhạc nhẹ hiện đại ngày hôm nay. Theo đuổi những giấc mơ với tinh thần cấp tiến ấy, tôi tin cậu ta còn cống hiến nhiều.

Tôi hài lòng với cách nghĩ của Tuấn, được đề cử Cống hiến đã là một thành công. Bởi trong lứa ca sĩ của Tuấn, có lẽ anh ta thuộc về số ít những người hát thành công trong thị trường âm nhạc và được dư luận công nhận. Xét cho cùng, sự khắt khe đã không còn là áp lực mà trở thành động lực cho Hà Anh Tuấn được như ngày hôm nay.

Chu Minh Vũ (Báo Sài Gòn tiếp thị)

Tôi thích anh giai này




Nghệ sĩ cello lừng danh Julian Lloyd Webber trả lời báo SGTT ngày hôm nay 6.3

Âm nhạc là ngôn ngữ quốc tế nhất

Là con trai gia đình âm nhạc Lloyd Webber lừng danh xứ sương mù, nghệ sĩ Cello đẳng cấp hàng đầu thế giới Julian Jloyd Webber chính là em trai của nhạc sĩ Andrew J.W - tác giả “Phantom of the Opera”. Cuộc trò chuyện với Julian Lloyd Webber trước đêm diễn 6.3 tại Nhà hát lớn của ông, diễn ra đầy hứng khởi bởi ông là một người có duyên ăn nói, rõ là một người cầm bút hàng tháng về Âm nhạc & Nghệ sĩ cho The daily Telegraph.

  • Trong nhạc mục trình diễn của Hennessy Concert tại Việt Nam, ông sẽ trình bày một tác phẩm ngắn “Bài ca dành cho Baba” của chính mình. Điều đó có ý nghĩa thế nào?

Trước hết tôi phải nói là tôi không phải là một nhà soạn nhạc chuyên nghiệp, tôi là một nghệ sĩ biểu diễn. Tôi sáng tác đều dựa trên những thời điểm đặc biệt. “Song for Baba” của tôi được viết sáu tuần sau khi con trai David của tôi chào đời tháng 2.1992, khi tôi đang ở nhà luyện tập vào một buổi chiều bình thường. Duy có một điểm khác biệt là cậu con trai bé nhỏ đang nằm ngủ ngoan bên cạnh. Lần đầu tiên, tôi bắt đầu sáng tác và giai điệu hát ru đến với tôi rất nhanh và dễ dàng.

  • Sáng tác rất ít, còn Biểu diễn thì rất nhiều. Hai con người Sáng tác và Biểu diễn khác nhau thế nào?

Ồ, thời của Mozart, nhiều nhà soạn nhạc cũng là những nghệ sĩ biểu diễn xuất sắc. Nhưng đó là thời của những thiên tài. Còn bây giờ tôi nghĩ khác, âm nhạc bác học cũng được xã hội hoá cao, trình độ thưởng thức âm nhạc cũng nâng cao đòi hỏi người soạn nhạc và người biểu diễn phải rạch ròi để nâng cao chất lượng của cá nhân lên. Tôi thấy các nhà soạn nhạc họ nghe nhạc bằng đầu và âm nhạc thôi thúc họ cầm bút để viết nó ra. Còn tôi là nghệ sĩ trình diễn, tôi nói lại tâm hồn của người khác một cách thăng hoa và trung thành nhất.

  • Nhưng gia đình ông, từ đời ông, cha và anh trai của anh đều làm âm nhạc. Họ có ảnh hưởng đến con đường nghệ thuật của ông không?

Tôi muốn nói thêm về cha mình, ông sinh ra trong nghèo khổ nhưng vẫn đến được với âm nhạc qua ông nội tôi. Cha tôi là một nhà soạn nhạc viết nhiều vào thời gian hậu Thế chiến thứ hai. Nhưng từ khoảng thời gian 1964, ông không có thêm những sáng tác nào cho tới thời gian ngắn trước khi qua đời mới thêm được vài tác phẩm. Dù ông là Giám đốc Đại học âm nhạc London nhưng âm nhạc của ông rơi vào tĩnh lặng gần như không ai biết tới mãi đến gần đây. Tôi cũng trình diễn tác phẩm “In the half-light, s soliloquy” của ông trước khán giả Việt Nam với mong muốn được nói về âm nhạc của cha tôi… Trở lại với câu hỏi của anh, cha tôi có ảnh hưởng rất lớn đến anh em tôi nhưng đó là một sự ảnh hưởng gián tiếp. Cha tôi tự tạo ra cho chúng tôi một sự nghiệp và nhân cách để chúng tôi tự noi theo chứ không hề áp đặt chúng tôi. Anh trai tôi đi theo con đường của cha tôi là soạn nhạc, nhưng Andrew lại chọn hướng viết những tác phẩm có lời và có nhiều tác phẩm nhạc kịch chất lượng cao. Còn tôi, tôi đi theo con đường khí nhạc, với vai trò một nghệ sĩ biểu diễn.

  • Còn mẹ ông, một cô giáo piano. Tại sao không phải là piano mà ông lại đam mê cây đàn cello?

Đúng rồi, mẹ tôi đã hướng tôi theo cây đàn piano nhưng nỗ lực của bà đã không có kết quả. Năm 7 tuổi, lần đầu tôi nhìn thấy cây đàn cello trong dàn nhạc tôi đã bị hấp dẫn bởi những đường con của cây đàn và tiếng đàn của nó. Tôi cảm thấy hình dáng và cách biểu diễn Cello hợp với con người tôi hơn piano. Âm vực của đàn cello rất gần với con người nên cảm xúc rất thân thuộc. Và tôi đã chọn và gắn bó với cello đến bây giờ. Và anh thấy đó, những tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất của thế giới đều viết cho cello, có lẽ bởi nó rất nhân văn.

  • Ông thích các tác phẩm âm nhạc của anh mình chứ?

Có chứ. Anh ấy cũng là một niềm tự hào của nước Anh và gia đình tôi. Những tác phẩm của anh ấy rất xuất sắc và tôi đặc biệt thích bản Phantasia trong vở “Phantom of the Opera”. Tôi vừa thu thanh với EMI Classics một album có bản “Khúc biến tấu Phantasia” của tôi viết dựa trên tác phẩm của Andrew. Trước khán giả VN, tôi sẽ trình diễn “Music of the light” trích từ vở nhạc kịch này. Đó là một trong những bản ballad thành công nhất của “Phantom of the opera” của Andrew.

  • Hãy nói một chút về dự án âm nhạc “In Harmony” của Chính phủ Anh mà ông đang thực hiện từ tháng 1.2009?

Đó là một dự án và công việc hết sức mới mẻ. Chúng tôi triển khai dự án tại Anh dành cho tất cả mọi người đặc biệt là trẻ em, ít có điều kiện tiếp xúc với âm nhạc cổ điển. Chúng tôi tập trung vào các vùng dân cư nghèo để cung cấp nhạc cụ biểu diễn, dạy trẻ em chơi đàn và biểu diễn nhạc cổ điển miễn phí. Hiện nay ngân sách dành cho dự án là 2 năm nhưng tôi rất hứng thú và đầu tư cho nó rất nhiều. Dự án đã thu hút được trên 300 ngàn trẻ em mong muốn được tham gia. Tôi nghĩ nó rất có ý nghĩ trong việc đưa âm nhạc đến với mọi người.

  • Ở Việt Nam cũng vậy, không phải ai cũng có điều kiện để hiểu âm nhạc thính phòng đâu.

Ở đâu cũng vậy thôi. Mọi người nói Tiếng Anh là ngôn ngữ quốc tế nhưng tôi lại thấy Âm nhạc mới là ngôn ngữ quốc tế nhất để truyền tải thông điệp. Đây là lần đầu tiên tôi biểu diễn ở Việt Nam song tôi cũng như mọi khi, bao giờ đêm diễn của tôi cũng phải có 2 phần, các tác phẩm âm nhạc quen thuộc và dễ nghe với mọi người, một phần cho các tác phẩm kinh điển mọi người cần phải được nghe. Hãy nghe âm nhạc và cảm nhận, không cần phải lý giải vì sao bạn thấy hay. Đó chính là âm nhạc.

Chu Minh Vũ

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

bài trên Thế giới nghệ sĩ

CHÓ>>>> TỨC QUÁ>>> YAHOO ĐIÊN>>>> KHÌN

Lần chót nha. ko post được là vứt bài này luôn nha.

Linh Nga không chỉ đẹp

Chưa đầy một năm trở về, trở thành diễn viên chính thức của Đoàn ca múa Bông sen (Tp HCM), dự án múa báo cáo của Linh Nga sắp trình làng. “Vũ” của Nga. Nếu như trước đến nay, ngoài thông tin trên báo chí về một diễn viên múa Linh Nga, người xem chỉ biết rằng đó là một Người mẫu tay ngang xinh đẹp. Nhưng có lẽ, từ nay, từ “Vũ” họ sẽ có một chân dung đúng hơn về Linh Nga- một diễn viên múa con nhà nòi

1

Áp lực lớn nhất của Nga khi trở về Việt Nam, chính bởi cô tầm sư học đạo trong thời gian quá lâu, mọi tiếng tăm chỉ đến bằng nhan sắc đang vào độ rực rỡ. Tài năng Múa hầu như chỉ được thể hiện trên giấy. Nga học múa tại Bắc Kinh- đương nhiên là học ngôn ngữ biểu cảm cơ thể của người Trung Quốc. Dấu ấn múa ấy trở thành một áp lực cho đôi lần trình diễn tại Việt Nam, bởi người xem dường như quên đi sự cố gắng biểu diễn của Nga, đòi hỏi ở cô một cái gì đó “Việt Nam” hơn.

Trở về nhà, trở về nơi cô sinh ra- nơi đó có 2 người sinh ra cô, 2 nghệ sĩ múa Việt Nam- Đặng Hùng & Vương Linh. Hai nghệ sĩ múa này dường như có một kế hoạch lớn để đào tạo con gái mình, trở thành một người nối nghiệp rạng danh. Dù rất yêu thương con gái đầu long, nhưng 2 người vẫn đẩy Nga vào cuộc tự lập rất sớm. 10 tuổi, bắt đầu cuộc sống du học- với một điều kiện khắc nghiệt và vất vả dễ làm nản lòng những cô bé đang lớn hoặc những bà mẹ thương con đa cảm. Linh Nga, bắt buộc phải trưởng thành tại một môi trường không có quá nhiều điểm nương tựa mà ngược lại, rất nhiều sự cạnh tranh về tài năng. Sinh viên Học viện Múa Bắc Kinh vốn lừng danh là những cô gái đẹp và đa tài, rất nhiều người trong số đó bén duyên điện ảnh và trở thành ngôi sao cộng đồng tiếng Hoa. Người nói tiếng Hoa cũng coi đây là một môi trường khó để được tuyển chọn nhưng là một bệ phóng mơ ước để có thể dấn thân sâu vào làng nghệ thuật. Múa là một lợi thế để giải phóng cơ thể, trui rèn những thanh niên mới lớn vào một sự tập luyện nghiêm túc và cống hiến. Linh Nga thừa nhận điều đó… Giờ đây, có thể cô đã bỏ lại phía sau những giọt nước mắt nhớ nhà tủi thân trong đêm bão tuyết Trung Hoa, có thể cô cũng đã quen với những giọt mồ hôi đuổi nhau lăn sau lưng và những vết chai sần trên mũi chân và đầu gối… NGa hiểu những gì thuộc về kỳ vọng của bố mẹ, rằng tại sao họ cũng là những nhà sư phạm của nghệ thuật múa lại đẩy cô đi ra trường đời. Nga vừa giống như ước mơ cất cánh xa hơn của ba mẹ, vừa trở thành một tấm gương của những thế hệ học trò nối đuôi nhau sau này của bố mẹ cô…

Cùng thời điểm với Linh Nga, cũng có những nghệ sĩ khác cùng khởi hành với cô nhưng đích đến của họ khác nhau. Ở một góc độ nào đó, Linh Nga cũng rất may mắn có sự hậu thuẫn từ gia đình, đủ để cô có thể đi trên những hành trình dài. Tuy nhiên, cũng hiếm người biết, ba mẹ của cô tuy không ở gần nhưng … kiểm soát khá sát … tài khoản của con gái. Cộng với kỷ luật sắt của trường múa, không dễ để thiếu nữ này có thể … tung tăng một mình nơi xứ người. Đây đó có những lời mời biểu diễn hoặc những cơ hội kiếm tiền trang trải thêm cho cuộc sống độc lập tại Bắc Kinh, nhưng chính Linh Nga nói rằng, sinh viên như cô dù muốn cũng khó mà dám nhận lời. Cô đã sống tại Trung Quốc giản dị như một sinh viên du học sinh Việt Nam nào khác, đôi khi cũng thích thú với những cửa hàng cửa hiệu sang trọng, đôi khi cũng có những giấc mơ gần được đi đây đó ở xứ Trung Hoa bao la, đôi khi cũng cùng bạn bè đi casting diễn viên như một thú vui… ”Cuộc sống tự lập đã làm tôi lớn lên rất nhanh. Lúc mới qua, cái gì tôi cũng không biết, tất cả đều có bố mẹ lo giùm. Nhưng 10 năm đã qua, tôi phải tự biết lo cho bản thân. Ăn một mình, đi học một mình, làm cái gì cũng 1 mình mà thôi. Cuộc sống của tôi đơn giản, ngoài giờ tập ra là ở nhà. Cuộc sống ấy rồi mãi cũng quen. Tôi không cho phép mình bị ốm, không cho phép mình được yếu đuối. Lúc nào cũng phải thật khoẻ mạnh để làm việc và đi học nữa. Cuộc sống xa nhà làm người ta dũng cảm và nghị lực hơn nhiều. Mỗi khi quyết dịnh làm một việc gì đều phải suy nghĩ chín chắn, không ai có thể giúp đỡ mình được. Cố gắng và nghị lực, tôi biết chẳng có cái gì là từ trên trời rơi xuống hết”. Nhưng rốt cục chỉ có học, một quãng thời gian dài ở Trung Quốc cần mẫn và hướng đến tương lai của cả gia đình tại Việt Nam.

Nhiều người nói đến kế hoạch “đầu tư và nuôi sao” của cặp Đặng Hùng – Vương Linh cho Linh Nga là một dự án dài hơi thành công. Phần nào cũng đúng, nếu như họ nhìn thấy ở con mình khả năng và hơn hết, nó có môi trường nghệ thuật từ nhỏ thì tại sao không đầu tư để phát triển. Bố mẹ Nga là người trong nghề, đồng nghiệp hiện nay của cô, hơn ai hết họ hiểu những gì thuộc về sự hy sinh vì nghề nghiệp cũng như sự vất vả của nó. Nhưng họ cũng hiểu những sự quyến rũ của nghệ thuật múa cũng như “yếu tố cần”, “điều kiện đủ” và cả những gì còn “thiếu” để hoàn thiện tất cả dữ liệu cho con gái mình bay lên. “Tôi chịu ảnh hưởng nhiều từ mẹ mình. Mẹ giống như một người bạn bên cạnh tôi vậy, chia sẻ từ cuộc sống đến kinh nghiệm biểu diễn. Tôi thích đứng cạnh mẹ trên sân khấu, giống như hai chị em vậy. Mẹ tôi cũng rất nghiêm khắc, lo sắp đặt cho tôi từ quần áo, giầy dép đến tóc tai và chẳng bao giờ dành cho tôi một lời khen hết. Tôi từng bất đồng với mẹ nhưng suy nghĩ lại đều thấy mẹ đúng. Tôi thường nhìn mẹ suốt ngày trên sàn tập với các diễn viên và tự hiỏi làm sao mà mình có được một nhiệt huyết mãnh liệt như vậy. Mẹ lúc nào cũng an ủi tôi cố gắng học hành và không phải lo bất cứ một điều gì về kinh tế hay cái gì khác, chỉ tập trung vào chuyên môn mà thôi. Tôi cảm thấy yêu tâm và hạnh phúc đã được sống trong gia đình mình, chỉ tiếc thời gian qua không được ở cạnh mẹ nhiều mà thôi”. Được đầu tư về tiền bạc để học một thứ gì đó, đã là may mắn cho người được đầu tư. Nhưng sẽ còn là may mắn hơn nhiều điều kiện tài chính đó là những bài học về nghề nghiệp và năng lượng của sự yêu nghề. Múa vốn đã là một ngành nghệ thuật đầy hy sinh, môi trường dường như quá nhỏ bé ở Việt Nam. Nếu như Nga có bay lên như Thiên nga linh thiêng, trở thành ngôi sao của nghệ thuật múa, được hâm mộ, được biểu diễn trong những chương trình nghệ thuật được đầu tư và bán vé thì không chỉ mừng cho Linh Nga, mà mừng cho nghệ thuật múa nói chung. Ở nơi này, không chỉ có Nga, mà còn nhiều những tài năng khác đang chờ một môi trường nghệ thuật thanh sạch- một Hồ nước đầy cho đàn thiên nga trở về.

2


Linh Nga trở về, nhanh chóng trở thành một diễn viên thuộc Đoàn ca múa nhạc Bông Sen, một cái nôi tương đối tốt cho nghệ thuật múa. Không lạ, bởi đây chính là sàn diễn của bố mẹ cô. Có thể coi như Nga đã trở về gia đình thật sự. Trong thời gian gần 1 năm, bố mẹ cô đầu tư và bổ sung cho con gái những gì thuộc về Việt Nam trên nền tảng kỹ thuật múa mà Nga đã hấp thụ được trong thời gian xa nhà. Gia đình cô không gọi chương trình “Vũ” của cô là liveshow, mà đơn giản đó là một chương trình báo cáo thành quả. Ở đó, cô được múa, múa với những người bạn đồng môn Trung Quốc, múa với những ngôi sao nhỏ Việt Nam đang tiếp nối bước chân cô tại Học viện Nghệ thuật Quảng Tây, múa với mẹ của cô… Cuộc đời nghệ thuật của cô bắt đầu sang trang, lập thân tại quê hương. Nơi này cô không còn đơn độc.

Cắt đoạn nì… hehe

3.

Nga cũng đã chia sẻ: “Nghề múa rất vấn vả những nói thể thì không hẳn đúng. Nghề nào cũng có cái khó của nó cả thôi. Rồi đến một lúc nào đó tôi đã không còn cảm thấy nghề của mình vất vả nữa. Ở Việt Nam, múa giờ đã trở thành một món ăn không thể thiếu trong các chương trình. Từ phim, ca nhạc, thời trang cho đến quay quảng cáo thôi cũng có múa. Bộ môn nghệ thuật nào theo tôi cũng cần phải qua trường lớp, không thể đốt cháy giai đoạn mà thành công được. Mỗi người đều chọn cho mình một con đường, và tôi chọn múa, tôi không ngại vất vả và đã hy sinh 10 năm để học múa. Đấy là đàm mê và lòng nhiệt huyết của tôi với nghề”. Ở tuổi đẹp nhất của người con gái, Linh Nga đã sẵn sàng để toả sáng. Đâu đó có thể có người còn nghi ngờ khả năng của cô. Hoặc có nhận định Nga vẫn sẽ có thể nổi tiếng, toả sáng trong các lĩnh vực khác như người mẫu ảnh, quảng cáo hoặc diễn viên điện ảnh. Nhưng cô ấy đã chọn múa, đi theo con đường mà cô và gia đình đã chọn lựa. “Tôi biết không phải lúc nào mình cũng xinh đẹp. Tôi chỉ đẹp khi ở trong không gian của mình, chỉ đẹp khi múa”. Với Linh Nga, có lẽ cô ấy không chỉ là một người phụ nữ đẹp.

Chu Minh Vũ

Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2009

Dũng cảm nhìn vào sự thật (một cách ứng xử dễ chịu)

Trọn vẹn bài phỏng vấn của Trương Bá Chi với kênh truyền hình Entertainment News Channel, đã được đăng tải trên tờ The Sun. Đây là lần đầu tiên Trương Bá Chi dũng cảm lên tiếng về scandal ảnh “nóng” sau một năm im lặng.

Trương Bá Chi tham dự show truyền hình, hôm 26/2

Chị là người đầu tiên dám lên tiếng về sự việc này, rất nhiều người nghĩ rằng, chị rất dũng cảm. Chị đã im lặng suốt một năm qua, nhưng sao bây giờ chị lại muốn tiết lộ?

Thực ra, sự việc này đã xảy ra từ vài năm trước, hành động của tôi lúc đó không có gì đáng khen ngợi. Vì vậy, tôi chọn cách im lặng vì sự việc đó là một sai lầm. Thú thực, tôi đã rất xấu hổ, không biết phải đối diện với mọi người ra sao. Từ sự việc đó, tôi đã rút được bài học rằng: “Phải luôn có trách hiệm với những gì mình làm”.

Tôi vừa là bị cáo, vừa là thẩm phán tại chính phiên tòa của mình. Bản thân tôi đã tự tống tôi vào ngục tối. Tôi cũng muốn đứng trước công chúng để trả lời về những gì đã xảy ra, nhưng tôi sợ mình phải đón thêm những rắc rối mới. Tôi quá sợ, tôi không biết phải diễn tả như thế nào.

Những bức ảnh đó là những thứ rất riêng tư của tôi, Trần Quán Hy đã hứa sẽ không để người thứ ba nhìn thấy nên tôi tự trấn an mình rằng, rồi sẽ ổn thôi. Nhưng rồi mọi chuyện lại không diễn ra như tôi nghĩ.

Tôi suýt phát điên

Sau khi nhận được tin rằng cả Hồng Kông biết chuyện và bắt đầu đàm tiếu về những bức hình đó, tôi rất sợ. Tôi nhớ rằng, khi đó bé Lucas mới có 7 tháng tuổi. Tôi chỉ muốn chạy vào phòng và ôm lấy con trai nhưng tôi thậm chí không còn bế nổi con mình. Tôi cũng khó trò chuyện với những người khác (khóc). Đầu gối tôi chùng xuống và tôi không còn đứng vững nổi.

Tôi bế con trai và tự nhủ rằng: “Hãy nhìn con trai mình đi, mình là người lớn, mình không thể quỵ ngã nhanh như vậy được. Nếu như vậy, thì con trai mình sẽ ra sao?”. Thằng bé lúc đó mới có 7 tháng tuổi. Nhìn con trai và tự động viên mình, tôi cố gắng vượt qua. Tôi nghĩ, có lẽ mình đã phát điên mất chứ không được như bây giờ.

Tôi đã tự trừng phạt mình.

Khi sự việc đó bùng phát, báo giới nói rất nhiều về chúng, nhưng tôi vẫn còn một hợp đồng quay quảng cáo và buộc phải thực hiện. Thời điểm quay phim với tôi không dễ chịu chút nào (khóc tiếp).

Tôi lại tự động viên mình. Tôi đã phạm sai lầm và phải bị trừng phạt nhưng làm sao tôi có thể làm việc khi mà tinh thần không ổn định. Tôi vẫn cố gắng hoàn tất công việc vì đó là trách nhiệm của tôi.

Sau khi đoạn phim quảng cáo đó lên sóng, báo giới lại tiếp tục viết về tôi nhưng tôi đã sẵn sàng đón nhận.

Tôi hiểu mình đã phạm sai lầm nhưng bạn bè, đồng nghiệp, gia đình và người quản lý thì luôn động viên tôi đừng oán trách mình nữa. Họ nói: “Chị là nạn nhân, việc này không liên quan tới chị, rất nhiều người bình thường khác cũng làm việc đó, chỉ vì chị là người của công chúng nên họ quan tâm thôi”.

Nhưng tôi nói với mọi người rằng, tôi không phải là nạn nhân. Đúng là có rất nhiều người làm việc đó nhưng sự việc này là do tôi kiểm soát. Sao tôi có thể phủ nhận mọi chuyện được. Tôi là người của công chúng và thậm chí là thần tượng của những người khác, những gì tôi làm sẽ gây ảnh hưởng tới những người tôn sùng tôi. Đừng nói tôi là nạn nhân, nhưng tôi không oán trách mọi người. Lúc đó, bất kỳ ai nhắc tới Trần Quán Hy, tôi bỗng trở nên cấm khẩu.

Trương Bá Chi đã khóc rất nhiều trong chương trình truyền hình này.
Tôi phải chịu trách nhiệm vì con trai

Tôi im lặng gần một năm, thực ra lúc đó tôi không còn quá sợ nữa và còn nhủ với bản thân là phải đứng ra chịu trách nhiệm và đối mặt với mọi việc.

Tôi không tâm sự với báo giới vì tôi thấy thật kinh khủng, đặc biệt khi tôi là phụ nữ. Tôi thừa nhận mọi chuyện là vì con trai mình. Tôi muốn nói với con rằng: “Con à, mẹ đã phạm sai lầm nhưng mẹ đã vượt qua được”. Tôi rất may mắn khi có những ông bố bà mẹ tuyệt vời, họ đã dạy cho tôi cư xử thế nào cho đúng (lại khóc).

Vì vậy, tôi quyết định không lẩn trốn nữa và chấp nhận lên tiếng. Tôi không lên tiếng nhận những bức hình đó khi sự việc bắt đầu bùng phát vì tôi không biết, chuyện đó sẽ ảnh hưởng thế nào tới con trai của tôi. Tôi vẫn phải quan sát phản ứng của dư luận.

Sẽ có người cho rằng, tôi đáng thương nhưng cũng có những người lại cho rằng, tôi làm như thế này chỉ để thu hút dư luận. Những người khác nhau luôn có những quan điểm khác nhau. Nhưng tôi chấp nhận hết. Nếu tôi muốn nhận lỗi thì tôi phải học cách chấp nhận mọi thứ.

Sao chị chọn lên tiếng sau khi Trần Quán Hy làm chứng tại tòa án Canada?

Lúc đầu, tôi chưa định lên tiếng luôn lúc này đâu vì vẫn còn nhốt mình trong ngục tối và cẩn trọng trong mọi hành động. Tuy nhiên, sau khi đọc được những gì anh ta khai trước tòa, tôi quyết định lên tiếng.

Trần Quán Hy nói, anh ta muốn tất cả các nạn nhân sẽ có thể trở về cuộc sống bình thường yên ổn trước đây nên tôi cũng chọn cách lên tiếng nói hết và có mặt tại đây trong ngày hôm nay.

(Tức giận) Khi tôi đọc được dòng tít “Họ đã chịu đựng đủ rồi” mà Trần Quán Hy phát biểu trước tòa, tôi nhận thấy rằng, thực sự tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, đúng như anh ta nói. Tôi đã chịu đựng anh ta quá lâu rồi, chính anh đã gieo bao tổn thương cho tôi. Anh ta nói muốn tôi được sống khỏe mạnh nhưng chính anh là người khiến cuộc sống của tôi khốn khổ.

Trương Bá Chi gọi Trần Quán Hy là kẻ nói dối và đạo đức giả.
Anh thậm chí còn dám trả lời phỏng vấn của ký giả bên ngoài phiên tòa. Anh ta nói muốn tôi đứng dậy sống tiếp, tất cả chỉ là giả tạo. Anh nói phải bảo vệ những nạn nhân, và còn nói rằng: “Sự trở lại của tôi không quan trọng, sự trở lại của các nạn nhân mới thực sự có ý nghĩa”.

Anh ta chỉ nói dối, tôi luôn nghĩ rằng, anh ta tin vào Chúa và không bao giờ nói dối nhưng sau khi đọc những gì trên báo, tôi thực sự thất vọng. Anh ta chỉ là kẻ nói dối và giả tạo. Tôi muốn nói cho Trần Quán Hy hiểu rằng, thay vì chạy trốn, tại sao anh ta không dám lên tiếng trước báo giới từ trước.

Một năm trước khi sự việc này bùng phát, anh ta nói sẽ bảo vệ các nạn nhân, nhưng anh ta không làm. Anh ta nói sẽ bù đắp cho các nạn nhân và anh ta cũng không làm. Anh ta bảo vệ tôi kiểu gì khi mà những bức hình đầy trên mạng còn anh ta không buồn tìm cách ngăn chúng lại(khóc). Tôi chỉ có thể nói về anh ta như thế này: “Một kẻ dối trá”.

Quản lý của tôi đã gọi điện thoại cho anh ta trước khi anh ta tổ chức họp báo vào tháng 2 năm ngoái. Anh ta nói trên điện thoại: “Tôi sẽ tổ chức họp báo, giải quyết mọi việc. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi”.

Nhưng kết quả không được như vậy, tôi vẫn sốc. Sau buổi họp báo, chúng tôi liên lạc với anh ta thì anh ta tắt máy. Sau đó, tôi không thể liên lạc với anh ta được nữa. Nếu thực sự quan tâm tới các nạn nhân, anh ta cũng nên gọi điện thoại cho từng người và giải thích chứ.

Tôi thay mặt các nạn nhân và đang có mặt tại đây để nói với công chúng và anh ta rằng: “Đến giờ, anh vẫn chưa trả hết những lỗi lầm, vậy anh đứng lên bảo vệ cái gì?”.

Theo chị, Trần Quán Hy phải làm những gì?

Cá nhân tôi đã học được bài học về việc đối mặt với những rắc rối, sự mất mát và lòng tự trọng. Anh thấy đấy, tôi là một nạn nhân, hiện tại tôi không khỏe cũng chẳng giàu có gì. Tôi không có đủ tiền để “chạy” ra nước ngoài, tôi cũng không có đủ tiền để đứng ra mở công ty rồi làm quản lý. Những nữ nghệ sĩ khác cũng vậy. Tôi không đòi anh ta nhận lỗi hay làm gì, tôi chỉ muốn thừa nhận sai lầm của mình và thay đổi bản thân theo hướng: “Hãy chấp nhận những sai lầm của mình”.

Thời điểm bức ảnh bị phát tán đang là dịp tết âm lịch, vậy chị đã làm gi?

Tệ lắm. Tôi mời bạn bè tới nhà chơi. Lúc đó tôi cảm thấy rất tệ và bạn bè thì luôn cố gắng tỏ ra thật bình thường trước mặt tôi. Điều đó càng làm tôi thấy mệt mỏi. Nhưng giờ thì tôi ổn rồi, tôi mừng là đã có những người bạn tốt.

Trương Bá Chi: "Tôi đã chạm tới tận cùng đau khổ và xấu hổ".

Chị có suy sụp không?

Tôi đã tới Thái Lan vài lần vì Tạ Đình Phong quay phim ở đó, tôi còn mang theo bé Lucas. Lúc đó tim tôi đập rất mạnh vì tôi hiểu sẽ có rất nhiều người đứng đợi tôi ở sân bay. Nhưng TạĐình Phong và gia đình anh ấy đã động viên tôi rất nhiều. Tôi rất xúc động và hạnh phúc.

Vào ngày đầu tiên những bức hình bị đưa lên mạng, bố chồng tôi đã tới thăm chúng tôi, ông tới chơi với bé Lucas, ông trêu đùa bé Lucas như muốn gửi một thông điệp cho tôi: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Còn mẹ chồng thôi, bà nhẹ nhàng chăm sóc tôi, pha cho tôi một tách trà để lấy lại bình tĩnh. Bố mẹ tôi cũng động viên tôi rất nhiều và chỉ hướng cho tôi đi. Đại gia đình chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những ngày mưa gió đó.

Sau sự việc này, chị có muốn gửi một thông điệp tới Trần Quán Hy hay không?

Tôi hi vọng, anh ta sẽ thực hiện những gì mình đã hứa từ một năm trước, đó là bảo vệ những nạn nhân. Tôi muốn anh ta hãy học cách tôn trọng phụ nữ và đừng nói dối nữa.

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009

Nguyệt san đến rồi, Nguyệt san có rồi...




a ai lên bìa vy ta?

SGTTĐoán đê!

NGuyt san SGTT đã tr li, tò mò quá đi, CMIV đã viết gì vy? viết v ai vy ta????

HAHA, giống bán thuốc hôi nách quá

Bài trang nhân vật chính vui lòng qua http://360.yahoo.com/minhvuchu đọc nhé.

còn đây, Nhân vật hình bìa đây, đọc luôn

Lê Cát Trọng Lý

Một năm trước, Lý giành giải nhất trong một cuộc tìm kiếm các nghệ sĩ âm nhạc độc lập tại Việt Nam của Nokia. Lúc đó đúng nghĩa là một nghệ sĩ Underground, ít người biết đến và bất ngờ gây sự chú ý. Tháng 12.2008, cô gái nhỏ này mang bài hát Chênh vênh, gần như xuất hiện sau cùng tại liveshow cuối cùng của Bài hát Việt, rồi bất ngờ trở thành Bài hát của năm. Một giải thưởng quá lớn, ngay cả đối với những tác giả chuyên nghiệp. 21 tuổi, vóc dáng nhỏ bé và đôi mắt sáng thông minh, cô gái ấy nhận được quá nhiều thiện cảm của những bậc cha chú trong làng nhạc chào đón một khả năng viết nhạc giàu cảm xúc, giàu cả tâm hồn âm nhạc truyền thống mà vẫn tươi mới tư duy của thế hệ cô.

Lần đầu tiên gặp Lý, khi cô được nhạc sĩ Thanh Tùng gọi đến để khoe với bạn bè về những tài năng mà ông yêu quý. Đó chính là chị em Cát Tiên- Trọng Lý. Khi đó, Lý mới 16 tuổi, nhỏ nhắn hơn và ôm chiếc ghi ta cao gần che mặt người. Nhạc sĩ Thanh Tùng nhâm nhi rượu, say mê giới thiệu về 2 cô con gái của một người bạn cũ- vốn là ca sĩ ở Đà Nẵng gửi gắm cho ông… Hình ảnh về Lý trôi qua cho đến khi cô bé hát Chênh vênh ở Bài hát Việt. Vóc dáng vẫn bé như cây kẹo mút như thế, nhưng mái tóc rối đã được cột gọn gàng theo kiểu thiếu nữ muốn khoe một chiếc cổ gợi cảm. Lý hát về tình yêu, về một trái tim Tiên Dung say mê yêu vừa say vừa tỉnh “Thương anh, em trèo non cao, mua mưa thâu mây tan bềnh bồng. Thương anh, em lội sông sâu, trôi hương trôi hoa tan phận ngọc”… Thử google “Chênh vênh”, hoá ra đây là bài hay nhất, điển hình nhất trong 7 ca khúc được lan truyền trên mạng về Lê Cát Trọng Lý. Những khán giả thuộc thế hệ của Lý, họ đều gật gù về một cá tính âm nhạc chứ không hẳn là về một bài hit đột biến. Các bạn trẻ có thể vẫn thích nhạc quốc tế hoặc pop dance Việt Nam hướng ngoại, nhưng họ đều cảm nhận được những gì mà Lý mang lại, thông qua những bài hát mà cô nói thuộc về cảm xúc của riêng mình.

21 tuổi, hát tâm sự đầy mãnh liệt như Lý hẳn không phải là cô gái nhỏ hồn nhiên. Cô chị Cát Tiên đã đi lấy chồng, cặp chị em cá tính người Đà Nẵng chỉ còn Lý. Cô vẫn học violon Nhạc viện Thành phố, vẫn ôm guitar hát nhạc ngoại ở những quán bar đặc trưng. Cuộc sống Sài Gòn ồn ào có thể cuốn ai đó vào những vòng xoay bất tận, nhưng với cô gái nhỏ Trọng Lý, cá tính và cuộc sống tự lập sớm vẫn giữ cô lại ở tâm điểm của những vòng xoáy đó. Hát, viết nhạc và tư duy cầu tiến. Lý muốn học tiếp piano, muốn đọc và nghe nhiều hơn nữa, muốn kế thừa nhiều hơn nữa những tư duy âm nhạc của những tên tuổi Phạm Duy, Ngô Thuỵ Miên, Thanh Tùng... Cô cũng muốn toả sáng, nhưng toả sáng bằng tác phẩm và phong cách của riêng mình. Chứ không hẳn là nhờ những ồn ào và cơ hội từ một tác phẩm – cho dù tác phẩm ấy đã được trao một giải thưởng quá lớn ngoài sự tưởng tượng của cô. Và nó thừa sức đưa cô ra ánh sáng.

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009

Giới thiệu show mới nào




Show mới

Kính mời cả nhà theo dõi show mới của iem - truyền hình trực tiếp 20h trên sóng Truyền hình Hà Nội

Chương trình UNPLUGGED - lâu lắm mới được thực hiện sau khi nhóm em giã từ Con đường âm nhạc

Các tác phẩm cũ và mới, được kết cấu và hoà âm mới hoàn toàn để chơi Unplugged

KÍNH MỜI

show

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

Haizz, thở dài một tiếng để thở tiếp nào




Tối thứ sáu, đêm qua, tôi có một cuộc hẹn cà phê đúng nghĩa là tâm giao. Sửa soạn ra ngoài như mọi ngày, cô em gái lườm một cái, “hẹn hò thứ bảy đấy!”. Thực ra có thể nó đang tuổi yêu, nhìn đâu cũng ra bóng dáng một chuyện hẹn hò.

Tối thứ bảy trôi qua rất lạnh. Ngoài trời nổi gió, những cơn gió mùa đông bắc cuối cùng, cuốn phăng tất cả những đám lá vàng đang lẩy bẩy rơi… Phố tràn những lá, lộc vừng, xà cừ, bằng lăng… Những hàng cây trơ trụi lá vẽ hình trừu tượng vào bầu trời xám. Một cảm giác rất lạ, chợt co ro trong chiếc áo gió mỏng. Haizzz.

Đó cũng không phải là lần duy nhất tôi buột tiếng thở dài trong một đêm thứ bảy. Câu chuyện bàn café của chúng tôi là nói về “Lý trí và tình cảm”. Hai bản ngã hay hai động cơ trong con người mình? Tôi chẳng biết. Tôi nói với bạn, có lẽ tôi chẳng là người có thế mạnh nào cả, tôi chỉ có một mục đích rõ ràng mà thôi. Bạn nói tôi bị sống quá lý trí trong khi con người tôi thuộc về tình cảm, hãy để tình cảm ấy cuốn tôi đi. Có thể, nhưng tôi muốn những cơn sóng ngầm của mình là tình cảm, chỉ có những con sóng vỗ bờ là phần lý trí mà thôi. Tôi phải đi tới đích.

Và tôi thở dài trong đêm tối, haizz, cho đến khi tắt điện thoại và kéo chăm lên cao cằm. Trằn trọc những đêm cuối cùng của mùa đông đang nói lời từ biệt.

Sáng nay ngủ dậy, ngày thứ bảy lười biếng. Tôi không nghĩ mình đã ngủ một giấc dài như vậy dù đêm qua đã ngủ không hề quá muộn. Tôi cố nhớ về giấc mơ. Ồ không hình như tôi không mơ gì đêm qua cả. Tôi chỉ thấy vuột qua trong mình về những gạch đầu dòng, ồ không, mình cũng chẳng có một hẹn hò công việc nào hôm nay cả. Trong lúc đánh răng, vài tin nhắn gây sự với cô bạn thân. Ồ cô ấy múôn mình tới đón nếu muốn đi café sáng. Nhưng tôi lại không đỏng đảnh theo cô ấy. Ừ, có thể cô ấy là phụ nữ, một chút đỏng đảnh. Nhưng tôi là người bạn, bạn thân, nhưng không có nghĩa tôi là thằng đàn ông đang theo đuổi hoặc chí ít đang tán tỉnh cô ấy. Tôi đi café một mình.

Bắt đầu một ngày bằng cuộc café một mình như thế, tôi cũng khôgn hề nghĩ là nó có thể kéo dài một ngày tới 8h tối, cho đến khi em gái điện thoại “anh có ăn cơm không?”. Một ngày, gọn gàng với một buổi ăn trưa với ông bạn thân và một buổi làm việc bất thường với êkíp tại studio- đại bản doanh mới của nhóm.

Trở về nhà với một chiếc Ihome được tặng. Tôi leo vào phòng riêng và phát hiện đầy thích thú, đã lâu tôi không nghe radio. XoneFm khá thú vị, nhất là âm thanh của nó không tệ, và cũng không làm phiền bản thân như bộ dàn hơi quá khích trong phòng. Tôi có thể vẫn nghe nhạc và đọc một chút gì đó. Cuốn “Những ghi chép vụn” của Quốc Bảo mới phát hành, tôi mò vào mạng đọc những gì anh viết gần đây hơn là những gì vừa đọc lại trong cuốn sách.

Anh Bảo đã chia tay Yahoo blog, đó cũng là một phần lý do gần đây không giao đãi được nhiều với anh. Lần này, lại đọc say mê những điều anh viết. Chợt comment với anh một câu, chợt nhận ra, ồ 10 năm rồi. Kể từ ngày anh gật đầu tiếp tôi, mời tôi đi ăn sáng ở café Givral – Sài Gòn. 10 năm rồi, tôi đã trở thành một nhà báo, từ những điều anh viết ngày xưa trên báo Tuổi trẻ và Phụ nữ TP mà tôi cắt cẩn thận. 10 năm, tôi không nhớ cuốn tư liệu cũ đó của mìnhc ất giữ chỗ nào nữa trên giá sách ngày càng nhiều của mình. Nhưng tôi biết, mình có những gì ảnh hưởng từ tác giả ấy, một nhạc sĩ xưa giờ mình vẫn nhiều cảm nhận thú vị.

Haizz, thời gian trôi nhanh quá. một ngày, hai ngày cho đến 10 năm…

Photo: Passion chụp tại cafe Quất cách đây chừng 10 ngày

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Ha Tran & Bang Kieu - the newest song for Valentine day




Kính các bác 2 bài mới nhứt của Trần Thu Hà song ca với anh giai Bằng Kiều

Hàng này theo gout nhà a Kiều nên nghe cũ kỹ …

Thui già rồi, nghe đỡ 2 bài nì cho Valentine day nhá

Khi người yêu tôi khóc (Trần Thiện Thanh)

http://www.zshare.net/audio/555626476916cdb1/

Lời cuối cho em (Nguyễn Vũ)

http://www.zshare.net/audio/55562980ea9ecc4e/

Thưởng thức đi thôi

Nhạc Valentine - Trần Thu Hà & Bang Kiều (the newest songs)




Kính các bác 2 bài mới nhứt của Trần Thu Hà song ca với anh giai Bằng Kiều

Hàng này theo gout nhà a Kiều nên nghe cũ kỹ …

Thui già rồi, nghe đỡ 2 bài nì cho Valentine day nhá

Khi người yêu tôi khóc (Trần Thiện Thanh)

http://www.zshare.net/audio/555626476916cdb1/

Lời cuối cho em (Nguyễn Vũ)

http://www.zshare.net/audio/55562980ea9ecc4e/

Thưởng thức đi thôi

Thứ Năm, 5 tháng 2, 2009

Entry for February 05, 2009

Bữa nay ngồi nghe Samuel và Mạnh Dương blah blah về những chuyện "lạy thánh mớ bái", bảy tin ba ngờ. Có mấy chuyện nghe giật hết cả nảy, sởn hết cả đàn gà... Lạy cô, cô thương cô để con ngủ yên tối nay....

Và nếu như, đúng là có ai đó giữ lời hứa, mỗi tối say Good night, thì đêm sẽ ngủ ngon thật sự.

Và đúng là như thế, nên gọi hiện tượng tâm lý thú vị này là gì? Lãng mạn quá à... Hâm hâm

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Gặp nhau cuối tuần




Hình của chị BB.

Trưa nay, ăn bún đậu của a NaSon, ngồi giữa cặp đôi . Dạo này Uyên Ly tự do, mỹ nhân làng báo càng phơi phới lạ.

Hôm nay HN hết rét, mặc phong phanh được rồi. Tình hình là tóc đang dài ra và người thì béo lên sau Tết.

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2009

Khai phím đầu xuân

Hôm nay đẹp ngày, khai phím đầu xuân nè.

Năm 2009, dự báo tình hình kinh tế khó khăn nhưng ẩn chứa nhiều cơ hội thách thức để thừa cơ chộp lấy. Đầy hy vọng …

Quá nhiều lời chúc đã đến với Mít tôi nhân năm con Trâu vàng. Đa tạ các huynh đệ tỉ muội gần xa…

Năm nay, phải gắng cho xong dự án Sách, cộng với 2 dự án Kim Kê, dự án new TV show… đương nhiên là những dự án báo chí đang chạy ngon trớn.

Em yêu công việc

Em ghét chứng khoán

Em mong ước thế giới nhanh chóng phục hồi, tạm ngưng chiến tranh ở dải Gaza

Em yêu Hà Nội, yêu các bạn bè…

Em thích màu xanh nhờ nhờ của tờ đô la hoặc tờ 500.000 …

Em mong năm mới, mọi ước mơ của em thành hiện thực. mọi dự án của em suôn sẻ và thắng lợi giòn giã như pháo Đồng Kỵ quê em.

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2009

văn khấn Giao thừa Mậu Tý 2008




Dưới đây là bài văn khấn Giao thừa Mậu Tý 2008. Gia đình anh em nào có cũng đêm Giao thừa thì có thể in ra để khấn.

VĂN KHẤN TẤT NIÊN



Nam mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam mô A Di Đà Phật.

Nam mô Đương Lai Giáo Chủ Di Lặc Tôn Phật.

Kính lạy : Hoàng Thiên hậu Thổ chư vị tôn Thần .
Ngài Kim niên đương cai Thái tuế chí đức tôn Thần .
Ngài bản cảnh Thành Hoàng chư vị đại Vương .
Ngài bản xứ Thần linh Thổ địa . Ngài định Phúc Táo quân . Các ngày Địa Chúa Long mạch Tôn Thần và tất cả các Thần linh cai quản trong xứ này này .
Chư gia Cao Tằng Tổ khảo tỷ tiên linh nội ngoại.

Hôm nay là ngày 30 tháng Chạp năm...
Tín chủ của chúng con là : …
Ngụ tại : …

Trước Án tọa kính cẩn thưa trình : Đông tàn sắp hết , năm kiệt tháng cùng , xuân tiết gần kề , minh niên sắp tới . Nay là ngày 30 Tết , chúng con cùng toàn thể Gia quyến sắm sanh phẩm vật hương hoa , cơm canh cụ soạn , sửa lễ Tất niên , dâng cúng Thiên Địa , Tôn Thần , phụng hiến Tổ tiên , truy niệm chư Linh . Theo như thường lệ Tuế trừ cáo tế , cúi xin chư vị Tôn Thần , Liệt vị Gia tiên , bản xứ tiền hậu Chủ hương linh , giáng lâm án tọa , phủ thùy chứng giám , thụ hưởng lễ vật , phù hộ cho toàn Gia , lớn bé trẻ già , bình an thịnh vượng . Ai ai cũng chăm làm việc thiện, dù làm được vô số việc lành cũng không chấp công, kể công. Xin Độ cho chúng con mọi duyên thuận lợi , công việc hanh thông . Người người được chữ bình an , tháng ngày được hưởng phần lợi lộc . Âm phù - Dương trợ , sở nguyện tòng tâm . Bốn mùa không hạn ách nào xâm , tám tiết có điềm lành tiếp ứng .
Dãi tấm lòng thành ,
Cúi xin chứng giám .
Cẩn cáo .


VĂN KHẤN GIAO THỪA NGOÀI TRỜI .


Nam mô Bản Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam mô A Di Đà Phật.

Nam mô Đương Lai Giáo Chủ Di Lặc Tôn Phật.
Kính lạy :
• Đức đương lai hạ sinh Di Lặc Tôn Phật .
• Hoàng Thiên hậu Thổ chư vị tôn Thần .
• Ngài Cựu niên đương cai Hành Khiển.
• Ngài đương niên Thiên Quan...
• Ngài bản cảnh Thành Hoàng chư vị đại Vương .
• Ngài bản xứ Thần linh Thổ địa . Ngài định Phúc Táo quân . Các ngày Địa Chúa Long mạch Tôn Thần và tất cả các Thần linh cai quản trong khu vực này .
Nay là giờ phút Giao thừa năm ….
Chúng con là : …
Ngụ tại :…

Phút thiêng Giao thừa vừa tới , năm cũ qua đi , đón mừng năm mới , Tam Dương khai Thái , vạn tượng canh tân . Nay Ngài Thái tuế chí đức tôn Thần trên vâng lệnh Thượng Đế giám sát vạn dân , dưới bảo hộ sinh linh tảo trừ yêu nghiệt . Quan cũ về Triều để khuyết , lưu Phúc , lưu Ân . Quan mới xuống thay , thể đức hiếu sinh , ban Tài tiếp Lộc . Nhân buổi tân Xuân , chúng con thành tâm sửa biện hương hoa vật phẩm , nghi lễ cúng trần , dâng lên trước Án . Cúng dâng Phật Thánh , dâng hiến Tôn Thần , đốt nén Tâm hương dốc lòng bái thỉnh .
Chúng con kính mời : Ngài Cựu niên đương cai, Ngài Tân niên đương niên Thái Tuế chí đức tôn thần Ngài bản cảnh Thành Hoàng chư vị đại Vương . Ngài bản xứ Thần linh Thổ địa Phúc đức chính thần. Các Ngài Ngũ Phương , Ngũ Thổ , Long mạch tài Thần . Các Bản Gia Táo Quân và tất cả chư vị Thần linh cai quản trong xứ này . Cúi xin giáng lâm trước Án , thụ hưởng lễ vật .
Nguyện cho chúng con : Minh niên khang thái , trú dạ cát tường . Độ cho chúng con mọi duyên thuận lợi , công việc hanh thông . Người người được chữ bình an , tháng ngày được hưởng phần lợi lộc . Âm phù - Dương trợ , sở nguyện tòng tâm. Nam tử thanh cao, nữ nhi đoan chính, học hành tinh tiến, thương mại hanh thông, giúp đỡ mọi người cùng làm việc phúc. Bốn mùa không hạn ách nào xâm , tám tiết có điềm lành tiếp ứng .
Dãi tấm lòng thành ,
Cúi xin chứng giám .
Cẩn cáo .
Nam mô a di Đà Phật ( 3 lần )

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2009

mong tiếp tục nhận được chỉ giáo

Chưa bao giờ nhận được comment tích cực, hay và dài thế cho bài báo trong entry trước. Bài trong entry này lấy bản full từ báo Thế giới nghệ sĩ số Tết

Xin cảm ơn các bạn. CMIV trân trọng lắng nghe và tiếp thu các ý kiến. Nghề báo bút sa gà chết, bản thân viết ra đã suy nghĩ kỹ đến tránh ảnh hưởng đến ai. Xưa nay, CMIV luôn chọn cách nhìn nhận trung dung nhất để viết. Được các bạn đọc và góp ý, MIV tôi tin rằng, mình sẽ viết bài sau chín chắn hơn bài trước

Đa tạ.

Xin post tiếp một bài nhận định riêng, mong tiếp tục nhận được chỉ giáo góp ý của các bạn. Hân hạnh

Làng nhạc Việt Nam 2008

nhân chuyện suy thoái kinh tế

Cơn suy thoái kinh tế như một vùng mây xám phủ lên bầu trời chung của làng giải trí trong nước. Đã không còn những cuộc rượt đuổi của những ông bầu lắm tiền nhiều của chỉ hòng đẹp lòng người đẹp. Không còn những cuộc trình diễn, những album mua danh… Bức tranh làng nhạc năm 2008 màu xám buồn và tưởng như không có nhiều đột biến nhưng hoá ra lại có giá trị như một năm bản lề, bước vào năm 2009 của hội nhập kinh tế. Giải trí nước nhà cũng vì thế mà hứa hẹn những thay đổi tích cực theo mô hình hiện đại hơn. Điểm qua vài hiện tưởng nổi bật, để cố tìm ra những niềm vui tích cực.

1- Nhân trường hợp Mỹ Tâm

Mỹ Tâm là một trường hợp thú vị trong cách hành xử nghề nghiệp. Thời buổi khó khăn, nhiều ca sĩ khác trông đợi vào tiền tài trợ để có cơ hội thực hiện những dự án “vĩ mô” như liveshow, tour sinh viên này nọ (nhưng thực tế cũng là để đánh bóng tên tuổi cá nhân mình). Đằng này, tuy không ồn ã như trước, thậm chí bị coi là xuống dốc, Mỹ Tâm vẫn chấp nhận việc kén chọn công việc cho mình. Từ chối một nhà tài trợ “máu mặt” để quyết định dốc tiền túi ra thực hiện dự án tour xuyên Việt theo ý mình. Không tuyên ngôn đao to búa lớn, không xuất hiện ở bất cứ một gameshow nào, không quá thường xuyên tham dự những show ca nhạc truyền hình… Mỹ Tâm rút vào những hoạt động của kế hoạch dài hơi. Liên tiếp 3 album được chuẩn bị tại Hàn Quốc, bước trên 2 dây: trung thành với cái cũ và chinh phục từng bước với cái mới. Mỹ Tâm của năm 2008 chững chạc và hoàn thiện từ giọng hát cho đến phong cách. Tất cả những cô công bố đều là những kế hoạch đã gần như hoàn thiện, từ ra mắt nước hoa mang tên mình, cho đến một quỹ từ thiện riêng hoạt động độc lập, cho đến việc tổ chức showcase quy mô giới thiệu các album mới. Các làm showcase (những chương trình giới thiệu album ở quy mô nhỏ gọn) thường thấy ở các nghệ sĩ Hàn Quốc. Nó bao gồm cả những hoạt động biểu diễn live, ra mắt báo chí, bán và ký tặng đĩa trực tiếp với người hâm mộ. Không lộ mặt ai là người đứng đằng sau điều phối các hoạt động của Mỹ Tâm (hầu như Mỹ Tâm đứng tên tất cả) nhưng rõ ràng kế hoạch của Tâm tỏ ra khá chi tiết và đồng bộ. Từ những hoạt động chuyên nghiệp này có thể thấy, những ngôi sao như Mỹ Tâm hoàn toàn có khả năng chi phối thị trường biểu diễn, tạo được những cơn sốt và giữ được thành quả cụ thể. Cách làm ấy ở Tâm báo hiệu sẽ thay thế dần đi những hoạt động đơn lẻ, cá nhân hoặc gia đình của các nghệ sĩ Việt Nam.

Sự đồng bộ và cụ thể trong kế hoạch công việc ngày càng tỏ ra là một yếu tố đắc dụng trong làng giải trí. Không thể còn những cơ hội từ trên trời rơi xuống, để một ca sĩ hạng 2 vụt sáng thành ngôi sao. Không còn những chương trình truyền hình phù phép như thủa nào… Nhân trường hợp của Mỹ Tâm, nhắc đến một đối trọng của cô trong năm 2008- Hồ Ngọc Hà. Người đẹp này ngay lập tức lấp chỗ trống truyền hình và quảng cáo mà Mỹ Tâm bỏ lại và trở thành nữ ca sĩ số 1 thị trường giải trí hiện nay. Đằng sau Hà cũng là một êkíp chuyên nghiệp của công ty Music Faces của nhạc sĩ Đức Trí. Sự thành công của Hà, cùng với nhóm ca sĩ của công ty này gồm Phạm Anh Khoa, Lê Hiếu, Phương Vy (Vừa gia nhập tháng 12.2008 là ca sĩ online Anh Khang và rất có thể là có thêm quán quân VietNam Idol 2008), M.Faces hoàn toàn đủ cơ sở để có thể thực hiện những dự án lớn đồng bộ. Việc thay thế Mỹ Tâm không dễ, nhưng để đạt được những gì Tâm có thì đối với Hồ Ngọc Hà và MFaces không khó. Vấn đề là bản thân Hồ Ngọc Hà và M.Faces không có ý thức soán ngôi đó mà mục đích tối thượng của họ là tạo ra được thị trường có thực dành cho họ. Mỹ Tâm có phần của Mỹ Tâm, M.Faces có phần của M.Faces. Mà phần của M.Faces khi họ có trong tay từ 1- 5 ngôi sao thị trường thì lợi nhuận và giá trị hợp đồng quảng cáo không nhỏ.

Cũng chung ý thức đồng bộ và kế hoạch hoá đường lối phát triển ngôi sao là công ty WePro của ông bầu Quang Huy (sinh năm 1980). Các ca sĩ của WePro gồm Ưng Hoàng Phúc, Phạm Quỳnh Anh, nhóm boyband 3 thành viên sẽ lần lượt tách riêng thành những ca sĩ độc lập. Trong năm 2008, chấp nhận sự im ắng vừa phải vì lý do khách quan (thị trường âm nhạc đi xuống) cộng lý do chủ quan (Át chủ bài Ưng Hoàng Phúc nghỉ hát chữa bệnh), bầu Quang Huy rút lui vào việc chuẩn bị nhân sự và tuyển lựa tài năng. Công ty này ngoài việc đào tạo và kinh doanh ca sĩ, năm 2008 chú trọng vào việc đào tạo nhân sự cho các khâu kỹ thuật: quay phim, dựng phim, sản xuất chương trình, nhạc sĩ sáng tác, hoà âm độc quyền… Họ tạo dựng cho mình một êkíp thiện chiến độc lập, phục vụ cho ca sĩ của họ. Và với WePro, ngôi sao của họ không cần phải là số một, nhưng phải trở thành những gương mặt hấp dẫn của thị trường. Mỗi cá nhân ngôi sao có một thị phần riêng, một công ty với nhiều ngôi sao sẽ chiếm lĩnh một thị trường rộng lớn.

Năm 2008, một bài toán kinh tế được đưa ra đối với các mô hình hộ kinh doanh nhỏ trước khi mở cửa thị trường 1.1.2009, phải cùng nhau hợp sức lại trở thành những doanh nghiệp kinh tế quy mô vừa hoặc lớn hơn. Làng văn nghệ Việt Nam ngoài các nghệ sĩ công chức của các đoàn nhà nước, hầu hết chọn lối đi freelance- hoạt động độc lập. Đó là một cách hoạt động tức thời của giai đoạn kinh tế những năm 90 của Việt Nam. Nhiều ca sĩ độc lập như Minh Quân, Nguyễn Ngọc Anh… đã bắt đầu nếm mùi đắng của sự tự do, chọn cách quay trở lại các đoàn nghệ thuật chuyên nghiệp như Đài Tiếng nói Việt Nam. Một số ca sĩ nổi tiếng đủ kinh tế để thành lập công ty riêng như Mỹ Linh có Công ty Diệu Thanh, Hồ Quỳnh Hương có công ty Diamond, công ty của Đàm Vĩnh Hưng có tên Tiếng hát Việt… Tuy nhiên, mức độ hoạt động của những đơn vị này vẫn chủ yếu ở mức độ quản lý thu chi cho ca sĩ chủ lực- kiêm ông chủ bà chủ của nó mà thôi.

2- Nhân trường hợp Đàm Vĩnh Hưng

2 năm trước, trong trường hợp tương tự của Quang Dũng và Hiền Thục, khá nhiều người khó chịu kiểu ca sĩ mà ra album rào rào. Nay thì Đàm Vĩnh Hưng phá kỷ lục luôn, với một năm 2008 ra 1 DVD liveshow, 1 album nhạc trẻ, 1 đĩa đôi nhạc vàng, 1 đĩa Giáng sinh và 1 đĩa nhạc Xuân. Đấy là chưa kể đêm Dạ tiệc trắng chơi ngông, một đêm hát trên 30 ca khúc… Đỉnh cao của Đàm Vĩnh Hưng đến khá muộn so với tuổi đời, nhưng có khác là bao thời đỉnh điểm kiếm tiền của Mỹ Linh, Phương Thanh, Quang Dũng… Ca sĩ là một nghề có thời thế, không biết nắm bắt thời thế thì vừa đánh mất vinh quang, vừa đánh mất cả tiền bạc. Đàm Vĩnh Hưng là một ca sĩ có phong cách, có giọng hát nhưng không hẳn là một ca sĩ nhiều tiên phong. Nhưng cái giỏi của anh này là luôn biết nắm bắt thị hiếu và đáp ứng nó bằng một cách của riêng mình. Vừa tham lam muốn sở hữu tất cả các đối tượng khán giả… không còn cách nào khác, Hưng phải đốt cháy cổ họng của mình trong tất cả các bài hát, các album, các chương trình. Giải Cống hiến 2007 (rất có thể sẽ là cả năm 2008 nữa) giành cho Hưng đúng luôn cả về khía cạnh Cống hiến năng lượng và thanh quản cho nghề hát.

Từ trường hợp của Hưng, nghĩ đến trường hợp của Đỗ Bảo. 4 năm trước, với album Cánh cung, Bảo lập một kỷ lục về sức tiêu thụ cho một album tác giả. 4 năm đứng trên thành công của chính mình, cắm cúi thực hiện những album riêng khá xuất sắc cho Tùng Dương, Tấn Minh, Ngọc Anh… Đỗ Bảo mới dám đưa ra sản phẩm Cánh cung 2 một cách rụt rè. Áp lực lớn từ thương hiệu cá nhân dồn lên tác phẩm mới, Bảo vừa tham vọng lập một kỷ lục mới, vừa lo lắng cho tay nghề mong muốn được nâng cấp 4 năm qua. Có thể nhiều người sẽ nói Bảo không khôn ngoan, không dám thừa thắng xông lên như những nhạc sĩ khác, dồn dập sản phẩm khi có thương hiệu… Nhưng sáng tác là một nghề không dễ ép, thường thì sản phẩm đầu tay là hấp dẫn bởi nó là tinh hoa. Nhưng càng tiếp cận những thứ dồn dập thứ cấp sau đó, càng thấy nhạt nhoà và đánh rơi cá tính. Trường hợp những album Lê Minh Sơn sau “Bên nhà ao nhà mình” là một ví dụ điển hình. Bởi thế sự lo nghĩ 4 năm cho một album riêng cho thương hiệu cá nhân của Đỗ Bảo là một điều đáng quý.

Là người làm việc chậm và ít, nhưng Đỗ Bảo lại là người góp vào năm 2008 một album đáng nghe hiếm hoi. “Cánh cung 2- Thời gian để yêu

3- Nhân trường hợp Idols

“Thần tượng”- Đích cuối cùng của những người dấn thân vào làng nhạc đã nói phía trên, âu cũng chả khác là bao của cả ngàn thí sinh ứng thí “Sao Mai điểm hẹn” và “VietNam Idol”. Nhiều người đã kỳ vọng lần đầu tiên trong năm có cả 2 cuộc thi hấp dẫn là SMĐH và VNI. sẽ đem lại một không khí sôi động, tưng bừng để chào đón một lứa những thần tượng mới. (Đấy là chưa kể thêm vài cuộc thi tiếng hát truyền hình nhạt như nước ốc ở 2 đài truyền hình cùng tên HTV). Vậy mà đến tháng củ mật, náo nhiệt chưa thấy nhiều và thần tượng thì cũng chẳng thấy đâu… Người ta đổ tại, không có tài năng để mà thi nữa rồi. Đúng, nếu như có quy định mỗi thí sinh chỉ được hát ở một cuộc thi thì đúng là chả còn ai để mà thi thố, những cuộc thi nhiều như nấm hiện giờ. Người ta cứ nghĩ SMĐH đào ra được lứa Tùng Dương (Nguyên giải nhất Giọng hát hay HN), Kasim, Ngọc Khuê (Giải nhì, giải ba Sao Mai)…Người tài, nhất là ở những cuộc thi hát, là người chịu thua cay đắng ở nhiều nơi, trui rèn giọng hát mà nên ngọc sáng. Tài năng không dễ ở trên trời rơi xuống, nhưng thần tượng thì… do công nghệ mà tạo ra cả thôi.

Điều gì đã khiến cuộc thi Pop Idols thành công trên toàn thế giới, ở bất kỳ quốc gia nào đủ tiền mua bản quyền và thực hiện đúng format của nó (kể cả Việt Nam). Điều gì đã khiến Sao Mai điểm hẹn tổ chức đến lần thứ 3 là thấy oải, không còn một chút sức sống nào hết? Xin thưa, do công nghệ sản xuất ngôi sao của 2 cuộc thi này khác nhau. Sao Mai điểm hẹn tham vọng “vớt váng” từ những nhân tố trẻ trong làng nhạc, thổi phù họ lên mây bằng độ phủ sóng độc quyền của Đài truyền hình quốc gia. Vớt váng 5 năm qua, lần sau lấy cặn lần trước, thì đúng là lấy đâu ra lắm “tài năng ca sĩ trẻ” cho đủ. Trong khi đó, VietNam Idol tuân thủ cách làm quốc tế, là đào tạo, tô vẽ thực sự cho họ và triển khai tốc độ đào tạo tăng dần trong khoảng thời gian kéo dài vừa đủ. Với cách làm của Pop Idol trên toàn thế giới, nhiều tài năng đã được khái phá thực sự, và nhất là Idols của họ đáng ứng đúng nhu cầu của từng thị trường.

Một câu chuyện thú vị không liên quan, một người nước ngoài đã hỏi người viết “Thủ đô mày có past food không?”. “Có, chúng tôi có KFC”. “Có starbuck không?”, “Không rõ, nhưng có cà phê Gloria Jeans”. “Vậy có Pop Idols chứ?”, “Ồ, có, có VietNam idol”. “OK, vậy nước mày cũng sắp công nghiệp rồi, ăn nhanh, uống nhanh và giải trí cũng nhanh”. Câu chuyện nhạt này hoá ra rất chính xác, ở các quốc gia lớn cũng vậy cả thôi. Với tốc độ sống, giải trí hiện đại như hiện nay, nhu cầu của truyền thông giải trí là giữ người xem vào màn hình, còn người xem cũng chỉ có như cầu được thư giãn thoải mái. Ngành giải trí cũng sẽ sớm cần phải có những dây chuyền công nghệ sản xuất ngôi sao nhất thời nhanh chóng. Còn việc lưu giữ giá trị của thành công với các thần tượng âm nhạc Việt Nam ư? Đó là trách nhiệm của họ. Và nếu còn thắc mắc, xin đọc lại bài viết này từ đầu.

Chu Minh Vũ