Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Mơ về những đám mây trôi...


Làm sao để hút nỗi buồn bằng chiếc đũa thần tiên
Gõ lên đôi mắt đã hằn dấu chân chim quên ngày tháng
Gõ lên đầu ngón tay vết chai sần khô hạn
Gõ xuống gót chân mỏi mệt nhục nhằn
Gõ lên ngực trái tim cong mình nghẹn thở
...Gõ xuống cuộc đời- một giấc ngủ thôi
Nhẹ như làn khói
Lặng bay về những đám mây trôi...

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

20110114


Có những khi ngớ ngẩn, tôi ngồi thừ ra mà chẳng biết làm gì. Chẳng biết làm gì hay chẳng thiết làm gì? Ờ, mà chỉ thấy, ơ thời gian trôi kỳ cục. Sớm mới ngủ dậy, rồi uống cà phê, đọc báo. Rồi lại cafe, chạy đi tập gym rồi về nhà lướt web đôi chút. Vậy mà đã đến hết chiều...

Trời mùa đông mau tối. Bóng đen sầm sập buông màn quây hết cái u ám lạnh lẽo thành một túi kín, thả xồng xộc vào căn phòng. Cuống cuồng ăn cơm, rồi vừa xem thời sự vừa và vội mấy hột cơm trộn với đầy thức ăn trong chiếc bát tô. ăn rồi buông bát, vứt xoạch ngay thảm ngồi, ngả ngớn trong phòng và uể oải không biết sẽ làm gì nữa?

Rồi lại tối, dăm đứa bạn buzz ầm ầm trên Yahoo Mes. facebook có người invite và comment. Lại còn có đứa tag mình vào ảnh của tụi nó nữa kìa. Thế lại phải click vô, gỡ bỏ tag để làm sạch hộp mail và tường nhà... Vậy là hết tối, lượn qua lượn lại mấy trang web tin tức một cách ngu xuẩn, tò mò đọc dăm cái tin chết người hoặc tài tử tai nạn, đọc luôn cả mấy trang web phản động và ngoại quốc để thăm dò tin tức Đại hội Đảng. Ờ thì non tuần nữa khắc có tin lãnh đạo mới, vậy mà tọc mạch tí chơi lại thích hơn hay sao á. Đêm rồi

Đêm đến bằng tiếng lò sưởi và cục CPU máy tính chạy rì rì. Tiếng hoạt động rõ ràng hơn, đều đều như tiếng thở ... Đêm đông cứng. Ngoài giời là 10 độ C, lạnh căm căm, ai chẳng muốn rúc đầu vào đống lửa ... Trong nhà cũng buồn, ngó lơ cái qua cửa kính mà có thấy chi đâu. Muốn hút một điếu thuốc, đành phải chui vào toilet, mặc nguyên quần mà ngồi phịch xuống bệ xí, bật máy hút gió và phì phèo...

Sao tẻ nhạt thế cơ chứ? rít một hơi thuốc, đầu loãng ra mới nghĩ hóa ra ngày trôi... bình bình bình. chả có cái dấu ấn nào, kiểu như có một bà đến thu tiền, hoặc nhận một tờ báo biếu... Cả ngày cứ luẩn quẩn với những lối sống tẻ nhạt và những thú vui ích kỷ. Ngày không nói tiếng người. Mẹ, muốn chửi thề một phát cho đỡ nhạt, mẹ kiếp đéo biết làm gì để cho vui

Mà cũng có buồn đâu?

Không buồn và không vui, thế mới khiếp