Blog này dành để viết lung tung về mấy bài thơ cũ. (Đúng là bây giờ không làm thơ được nữa nên sinh ra lẩn thẩn). Đôi khi, có ai đó đọc được mấy đoạn linh tinh khác trong blog này lại nhắn tin “anh làm thơ được đấy làm tiếp đi”, đành phải chối đây đẩy rằng: Anh triệt sản thơ rồi. Khủng khiếp. Còn nếu ai nói, “anh làm thơ được đấy!” đúng là không bằng chửi đổng mình “Thơ như shit lại còn bày đặt post lên, rác tai cả nhà”. Úi, đúng là không thể ưa được.
Còn nhớ là có lần Mr Thái nhà văn đọc được mấy bài thơ đăng báo cũ rích, cười tủm: “thơ trẻ con”. Thôi, đây đúng là lời nhận xét đích thực rồi.
Vâng kính thưa các bác, các chú, các cô và các anh chị thân mến. Cháu đã không còn là cháu của ngày xưa, nếp nụ hoa vàng, thân rơm mình cỏ. Cháu bây giờ đã tơi bời hoa lá, sim mua nhạt màu… Cháu gần 30 sọi, chắp tay sau đít khệnh khạng, khoanh tay cúi gập chào thua trước các bạn văn bạn thơ thành danh. Cháu đã chịu thua con đường văn chương vốn gập gềnh hiểm trở. Cháu sợ mình sẽ vấp phải những cạm bẫy khôn lường. Và cháu biết, mình cực dễ bị sa ngã vào những yếu đuối, mềm mỏng của cái gọi là đường Văn. Cháu vừa bước vào con đường ấy và đã hiểu ngay mình không thuộc về nó.
Thôi thì, đôi khi nhớ lại cứ coi như mình là đám cỏ dại ven đường. Bác nào quen tay thì ngắm, ngứa mắt thì phạt đi…
Anh ra đi quên không khép cửa
Có thể em sẽ không bao giờ khóc nữa
Khi trong em khô giọt nước mắt cuối cùng
Anh ra đi quên không khép cửa
để gió thổi vào lòng
Em sẽ kệ cho xót xa trong mắt
Bởi anh mang theo giọt lệ ấy rồi
Anh ra đi quên không khép cửa
để gió lạnh trong phòng
Đừng quay lại để mình em tiếc nuối
Ta xa nhau mãi thôi
Anh ra đi quên không khép cửa
Xa thật rồi
Bài thơ này đăng dự thi thơ tự do báo Áo Trắng, lâu lắm rồi 2001 thì phải. Cảm xúc này dành cho cô bạn mang tên Mối tình đầu. Chúng tôi chia tay khi học lớp 12. Tôi học đại học còn cô bạn quê ở lại học Cao đẳng sư phạm. Năm thứ nhất còn viết thư tay cho nhau, buồn buồn vì ngày chia tay chẳng có lý do gì cả… Vâng, tôi ra đi mà không khép cửa. Bài thơ này là lá thư cuối cùng dành cho Nga. Giờ đây, cô ấy đã lấy chồng có con… Buồn cười lũ bạn có lần đi siêu thị gặp 2 mẹ con, điện thoại ngay cho tôi và cứ nghĩ, tôi sẽ bất ngờ khi biết tình trạng đó. Tại sao thế. Tôi mừng cho N.
Đối diện
Anh về quê nhìn mái ngói hao gầy
Anh đứng đợi ấm êm khói lam chiều rơm mới
Dưới hiên nhìn một cánh cò bay vội
Ngắm thời gian thảng thốt nhận ra mình
Vô đề
Bãi ngô trổ cờ lay lay
Vệt phù sa in dài trên bãi cát
Giọt mồ hôi bao người theo nước triều mặn nhạt
Anh đợi bắp ngôi cười trắng hạt mắt em
Hai bài thơ này đăng dự thi thơ Tứ tuyệt báo Tuổi trẻ TP HCM. Lạ thật, chả hiểu tại sao hồi đó bác Trương Nam Hương lại khen. Bác Nguyễn Quang Sáng khi chấm thi còn nhắc đến mấy câu thơ này. Thế mà có được giải gì đâu. Bây giờ nếu tôi chấm, chỉ cho điểm 5 vì sự trong sáng. Thêm 1 điểm cho chút quê mùa cuối cùng còn lại của bản thân
Bông hồng cài áo
Tôi đã nhận được một bông hồng màu đỏ dưới chân Ngũ hành sơn
Bông hồng đầu tiên tôi biết mình quý giá hơn
Có mẹ có cha trên đời
Tôi nắm tay một cụ già
Cài hoa hồng và nơ đều trắng
nghỉ mấy chặng mới lên được ban thờ
năm nào cũng vậy, cụ vẫn lên bằng được một lần
để mơ và để nhớ
bông hoa ngày xưa màu đỏ
đã trắng như tóc bây giờ
Tôi nhận một bông hồng nơ trắng cho cô bạn mới mất cha
Chát buốt nhìn giọt nước mắt đọng khoé môi người ấy
Bông hồng cài áo
Làm bạn tôi bơ vơ
Tôi biết làm sao hơn bây giờ
Ngoài cài hoa cho người ấy
Ôi thời gian
Bông hoa nào rồi cũng phải đổi màu
Cái đoạn này là một file text cũ rích trong chiếc CD Rom lưu của tôi. Nó không phải là thơ, tôi biết. Nó được chép ở Đà Nẵng trong một chuyến đi cách đây đúng 4 năm. Ngày ấy, tôi- Phương Mai- Thuỷ Lê và Lê Hồng Lâm có một chuyến đi Ta ba lô dọc đất nước. Chuyến đi xa và dài ngày lần đầu tiên trong đời của tôi. Tôi có cảm giác, thời gian đó tôi thực sự mới thoát khỏi sự thơ ngây. Chứng kiến quá nhiều nét mới của cuộc sống… Hồi đó có ý nghĩ không thể không ghi lại những gì đã thấy. Và đoạn trên chỉ là một trong số nhiều những đoạn vu vơ như thế này. Nó có kỷ niệm dành cho Phương Mai, hồi đó vừa chịu tang bố. Chị Mai đọc được đoạn này đã ôm tôi khóc rống như một đứa trẻ. Tôi biết, Mai yêu bố của chị. Và đoạn viết trên không phải là một bài thơ hoàn chỉnh nhưng là những gì chân thành mà tôi chép lại từ Mai và chuyến hành hương lên Ngũ Hành Sơn vào ngày Vu Lan.
Với người quan họ
Chỉ gió thôi biết lời ngày cũ
Bụi mưa lem ướt dải yếm đào
Áo mớ ba đi qua gió thổi
bụi trúc xinh lao xao
Quan họ thương níu lời dải yếm
Ai ngẩn ngơ ai bước qua cầu
Tiêu Tương vì thương mà cạn
Nào ai biết nông sâu
Tan hội thôi vương lại miếng trầu
Lúc giao duyên ai têm cánh phượng
Vôi đắng trầu cay
mấy xuân rồi còn say
Gió vẫn gió lao xao cành trúc
Câu hát xưa bỏ lửng ngang trời
Khúc sông xưa còn vương chưa cạn
lời ai đến hẹn người ở người ơi
Chả nhớ bài này viết vì cái gì và khi nào. Mặc kệ
Cô đơn
Cho tôi xin lại nỗi buồn
Lúc cô đơn đã ném lên trời u tối
nhập nhoạng ngày thứ bảy
chiều tàn
Cho tôi xin một lời ủi an
Cho tôi xin một bàn tay mềm để ngủ
Không mộng mị
Không giật mình vì thanh âm thành phố
Không lo tiếng đồng hồ
đến giờ vào nhạc điệu leng keng
Cho tôi thấy được tôi
một tấm gương nhìn thấy những gì cãi nhau trong óc
soi cả vào mảnh tim tim chật ních
biết tiếc thêm những gì
biết nhớ nhung những gì?
Không có tôi thế giới này đâu ngốc ngéch
thiếu một bàn tay tôi vớ vẩn nhường nào
cho tôi xin
một cái nhìn mềm ẩm
để tôi phải buồn ân hận
thế nghĩa là tôi đã vui
Bài này thì dành cho Ngọc Anh đúng rồi. Cô gái đồng môn này cũng khiến cho tôi giành quá nhiều tình cảm và thơ phú. Nhiều lúc tôi đã lầm và không chịu nghĩ đến một thực tế rằng chúng tôi đã chia tay … Sự cô đơn chế ngự cảm giác một thằng con trai mới lớn thật là đáng sợ. Nó đã khiến mình bị bấn loạn ảo giác và không tìm thấy lý tưởng.
Và may mắn, tôi đã chọn con đường khác của mình. Con đường không có văn chương.
Ha ha ha, dùng từ triệt sản ít thôi mày ơi.
Trả lờiXóaTho nhu the ma con che la sh** thi co ma anh...bi lam sao ay.
Trả lờiXóaNguoi ta van bao mot lan khiem ton bang bon lan tu kieu, chac anh dang roi vao truong hop nay :)
Nice day
chịu khó phơi thóc gớm
Trả lờiXóaEm ga^`y ddi 1 ti' nhu thoi sinh vien thi em se lam tho hay tro lai ! Chac chan !
Trả lờiXóaThích bài anh ra đi quên không khép cửa. Dị ứng với từ "hao gầy" trong bài Đối diện
Trả lờiXóa