Thứ Tư, 6 tháng 12, 2006

Sáng sớm đầu tiên ở Kolkata




Sáng hiếm hoi ở Kolkata


 


Vậy là đêm qua, sau một ngày trời đánh vật với hệ thống giao thông ở Mumbai, chúng tôi cũng kịp đáp máy bay sang Kolkata. Về đến khách sạn Oberoi ở trung tâm thành phố là 9h trên một chiếc xe “cổ kính”. Tối quá nên không kịp nhìn ngó nó ra sao nhưng chỉ thấy ngay, nó xấu nhất trong những chiếc xe ô tô mình đã đi trong suốt 1 tuần qua. Ông lái xe mắt đeo kính cận, đầu trùm khăn len, mắt luôn dõi về phía trước. Lão vượt đèn đỏ như điên, khi cần sẵn sàng hú còi và kéo đèn hoành tráng.


 


Lúc còn ở Dehli, anh Tuấn Anh của Đại sứ quán mình có bảo, Kolkata là thành phố của Đảng cộng sản nắm quyền. Vì thế người Việt rất được welcome. Tôi ám ảnh mãi điều này từ lúc đặt chân vào phòng chờ sân bay Kolkata. Từ chiếc xe chở hành lý đến toilet, con người. Tất cả đều cũ kỹ quên thời gian. Chúng im lặng không nói năng và khoách lên mình một sự bình thản “Tôi là của chung”. Người đại diện ra đón chúng tôi đặc trưng công nhân. Mắt kính dầy, áo len cộc tay cũ kỹ, tóc bạc rối lung tung và giọng nói thì sang sảng. Mỗi câu nói đều ở âm vực cao, khoẻ khoắn, đều đều nhau phát sợ. Nói điện thoại mà như phát biểu tại hội nghị, hùng hồn và tự tin ghê gớm.


 


3 chị em người Việt nhìn ngắm đường phố, im lặng nhìn nhau. Tôi mở cửa số xe ôtô, mùi nước đái bò khắp con đường vào thành phố. Và cứ thế im lặng đến khi vào khách sạn. Bên ngoài, con phố đang bị mất điện. Nhưng tất nhiên, qua cổng thì khác. Một thế giới thượng lưu mở ra, sang trọng từ chiếc thảm chùi chân. Giữa sảnh lobby, một cây đàn piano rất cổ kính đặt hững hờ. Anh chàng pianist quay ra gật đầu chào với tôi và say đắm chơi một bản trữ tình. Cái gật đầu chào ấy ít ra làm bớt đi sự u ám của con đường về từ sân bay.


 


Bữa tối diễn ra sau đó ở nhà hàng Thái Lan trong khách sạn. Lâu lắm mới ăn được một bữa ngon với nước mắm. 3 đồng chí Vietnamese đều sung sướng hỉ hả.


 


Phòng của tôi ở tầng 3 pool view. Chả hiểu sao mình lại đổi phòng tầng 5 cho một bà để lấy city view cơ chứ. Lên phòng mở rèm cửa thấy city là buồn hẳn. Đối diện phòng tôi là một cinema nghèo nàn. Dân nghèo ngủ đầy đường dưới ánh đèn vàng leo lắt. Thành phố rất cũ kỳ. Góc phố này tuy bừa bộn giống như xấu xí hơn nhiều đoạn bên cạnh chợ hàng Da nhà mình. Vừa ở trung tâm thương mại giải trí Mumbai về đây. Càng thấy chán . Chả biết những ấn tượng sau này thế nào. Trên đường phố về đây, thi thoảng thấy có những pano lớn về một “New Kolkata in the future”. Và sự chuyển biến đó đang bắt đầu. Không biết mình sẽ được chứng kiến cái gì nhỉ.


 


Tiếng chim đập cánh. Tôi nhìn qua cửa sổ. Lúc này là 8h- chương trình làm việc hôm nay từ 10h. May mắn, hôm nay không phải là quạ. Mà toàn bồ câu đang sưởi nắng bên ngoài. Ít ra là dễ chịu hơn nhiều so với lũ quạ đen…




2 nhận xét:

  1. chep! Lan dau tien em dc boc tem cua dai. ca!
    Yeu anh vu da man!
    :D
    Chinh thuc co qua` cho em top xinh dep roi ha? :*:*:* MUAH!

    Trả lờiXóa
  2. Thư Mèo - Madelinlúc 22:32 6 tháng 12, 2006

    Ho*. Anh di A^'n Do^. a` ? Thi'ch the^' !

    Trả lờiXóa