Một năm sắp qua
Một tuổi sắp già
Dưới từng lớp bụi mờ của trái tim
Thơ của Nguyễn Phong Việt xin từ bạn Dương Bình Nguyên
Nói điều gì đó đi...
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão
rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo
mà nào có hay...
Những ngày tuyệt vọng
đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay
khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt
tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được
tại sao không?
Nói điều gì đó đi...
khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông
rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng
mà nào đâu biết...
Những ngày hạnh phúc
đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai
còn thức dậy và thấy đời mưa nắng
tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt
tại sao không?
Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm
bấy nhiêu đó đã đủ?
( nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ
chỉ một lần yêu!)
Ngoài giông bão
mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau
bởi ai cũng cần phải sống
nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt
không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác
không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác
không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất
không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết
tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?
Nói điều gì đó đi...
Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...
Ngoài giông bão
Liệu có bầu trời con nào dành cho chúng ta không?
Những vạt dã quỳ vàng ươm
Nắng trải mướt triền đồi mướt xuống
Lối xênh xang lối vòng qua lối
Ánh mặt trời lẫn ánh mặt trời tươi
Những mặt người lấp ló mặt người vui
Hoa như hẹn thời khắc nắng tươi
Rực rỡ trưa mùa đông gió lạnh
Anh đi về qua đường phố núi
Gỡ từng kỷ niệm
Bồi hồi
Lối vòng qua lối
Mặt trời đón mặt trời
Dã quỳ ơi
http://netlife.vietnamnet.vn/vn/machleo/11074/index.aspx
http://netlife.vietnamnet.vn/vn/machleo/11028/index.aspx
Minh Vu: khiếp quá í
Minh Vu: viết sợ quá
binh nguyen: heeeeeeeeeeeeee
Minh Vu: viết báo thế mà vỗ ngực xưng dư luận
Minh Vu: bố ai nó dám làm giải trí cho mà phán
binh nguyen: sao đến giờ này bạn Mít còn bức xúc những câu chuyện như rứa?
binh nguyen: hĩ hĩ hĩ
Minh Vu: K bức xúc đứa viết
Minh Vu: bức xúc đứa biên tập
Minh Vu: rồi bức xúc báo mạng cũng đưa lên
Tự dưng buồn,
Thõng người xuống với những kế hoạch và công việc ở thì tương lai. Những cái buồn có thể đến từ phim ảnh, nhạc nhẽo hay cái quái gì cũng là buồn. Tự dưng xếp xó vào những câu chuyện vẩn vơ
Sáng nay buồn, đi hội thảo, đi café công việc với chú Thi ở café Cây Đa. Nắng nôi gì mà đẹp hết biết tả. Nhiều lo lắng. Những buổi café tuần này hoặc là đau đầu hoặc là bồn chồn …
Sáng nay đi mua sách nữa này. Hết tiền roài mà tiêu như phá. Chơi gần 300 ngàn tiền sách, toàn quyển dầy cộp
Dày nhất là Sự trỗi dậy và suy tàn của Đế chế thứ 3- William L.Shirer dày gần 1200 trang khổ lớn. Ặc
Dày nhì Kafka bên bờ biển của Haruki Murakami, bản dịch Dương Tường. Sách mới cứng vừa phát hành hôm qua. Không thể không. Không thể chối từ.
Mỏ chim sẻ đảo- Jonathan Weiner, Điểm bùng phát của Malcolm Gladwell và Trí tuệ đám đông của James Surowiecki.
Cộng với 2 cuốn Harry Potter chưa đọc xong, và Phù thuỷ phố Portobello của Paulo Coelho vừa được tặng
Nói túm lại, ngày buồn thì nên đọc sách. Mà sách nặng cả đen lẫn bóng thế này liệu có làm hết buồn không? Hay buồn ngủ?
Giờ viết trước cho 5 hôm nữa nè: Chúc mừng sinh nhật
Viết trước luôn cho 18 ngày nữa: Chúc mừng sinh nhật
Giờ chẳng biết viết gì nữa. Thank God I found U