Giờ phút này, giống như thời gian không trôi đi được vậy. Tôi muốn đẩy được đêm đi nhanh bằng tốc độ của chiếc thang máy đang rít mỡ đầu hồi. Căn phòng khách sạn nằm ở cuối hành lang. Hàng xóm tạm thời thi thoảng lại mở cửa vang rầm trong đêm yên ắng. Có tiếng chụt môi hôn tạm biệt. Thảng trong đêm có những tiếng rên làm tình.
Đêm cô đơn
Hay là đêm đang hành lạc?
Tôi cố vùi mình vào chiếc gối nồng mùi thuốc tẩy. Không phải mùi của mình. Không phải cái mùi chăn gối nồng lên quen thuộc. Chất hoá học đẩy mùi tình nhân trong khách sạn. Biến chỗ ở tạm thành một chỗ không gọi được tên. Không có dấu vết của ai. Không có hơi ấm của ai. Không có mùi vị của ai. 3 đêm trắng Sài Gòn không in được sự thân quen vào đó
Tôi muốn được điện thoại về Hà Nội. Ngoài kia đêm có oi nhớt nhát mồ hôi. Phòng máy lạnh Sài Gòn biến tất cả mùa qua đi, mưa hay nắng, ngày hay đêm đều là một.
Tôi đang giam mình ở một chốn cô đơn. Khoá cửa phòng bằng công việc. Người dọn phòng rụt rè gõ cửa. Cậu lễ tân khách sáo mỉm cười. Không quen. Khó làm thân. Công việc dồn mỗi người vào chân tường bế tắc. Tự vẽ ra một chiếc thang. Leo qua. Rớm máu bởi những vết thuỷ tinh. Khi toàn tất là lúc người loang lổ.
Vén rèm ra đi.
Ngoài kia là đêm tối
Căn phòng khách sạn 2 sao
Chưa đủ cao để nằm trên giường có thể thấy mây luân vũ trên bầu trời
Không có thứ ánh sáng nào rọi vào chỗ tôi đang ngồi cả.
Màn hình vi tính xanh lét
tiếng bàn phím đều đều nhưng nhịp điệu lại rộn ràng khác nhau
Những con chữ tuôn ra vô định, không hiểu là rút ra từ đâu
đầu trống rỗng
bụng trống rỗng
dường như cơn đói đang gầm gào
Mặc kệ tủ lạnh 5, 10 phút lại rùng mình
Nhưng biết là chẳng có gì ngoài H2O tinh khiết
Sign in Yahoo!
giật một status như cine’
đếm lại một lượt những icon mình đã Good night 2 tiếng trước
dăm người vẫn căng mắt nhấp nháy cười
dăm người busy,
dăm người căng biển một chiều
dăm người đang trao nhau status tình tứ
một cửa sổ bật lên
họ giải thích cho mình lý do Đêm mất ngủ…
Có lẽ em chưa chúc anh
À ơi cái ngủ.
À ơi cái ngủ
À ơi cái ngủ
Ngọt ngào.