Lúc này đây. Ngồi một mình mới thấy nhớ. Nhớ khủng khiếp. Tại sao thế? Trong khi suốt giấc mơ đêm qua đã nhìn thấy điều ấy. Hành trình diễn ra như một cuốn phim điện ảnh. Trước lúc bình minh.
Khi mặt trời chưa lên. Khi ánh bình minh còn đang ngủ say … Tôi lặng lẽ khoác ba lô ra khỏi nhà. Bàn tay ấm. Gọi đêm như dài mãi
Hành trình đi trên thảo nguyên và núi đồi. Chào tia nắng đầu tiên tại thị xã Bắc Kạn. Vắng vẻ và se lạnh. Cảm giác cô đơn và lưu luyến một đêm dài
Hàng ngàn cây số, hàng trăm con đèo cùi chỏ. Người như bị xóc cocktail. Tôi luân chuyển qua những vùng sâu và cao các tỉnh bằng những khoảng sóng điện thoại.
14 tiếng quá ngắn cho một niềm vui. 30 tiếng lại quá dài cho những khát khao chờ đợi.
Tôi như người bay, từ những đỉnh núi cao. Tai tôi ù đi, tim đập nhanh hơn. Người và xe lướt đi trong mây.
Đỉnh cao Mù Căng Chải phía trước- đến và rời xa
Hành trình trở về trong đêm nàng Ngâu . Mưa xối xả…
Mưa rền rĩ và day dứt vì 2 người xa nhau và chờ nhau.
Mưa dầm để thấm lâu vào đất.
Mưa xối nước để đá cũng phải mòn
Anh đi để anh trở về
Trước mắt anh luôn là đích. Dù đi trong mây hay trong ánh trăng, phía trước anh vẫn là đích. Đích đến phải chèo thuyền ra biển cũng đi…
3h sáng chủ nhật.. thật à...
Trả lờiXóaanh Mít vẫn thế!!! Hoang hoải,,,
Trả lờiXóae thích cái ảnh này không fải vì đẹp mà trông anh chững chạc và trưởng thành như một nhà báo thực thụ.
Trả lờiXóaNghe anh tả về Bắc Kạn cũng thấy hấp dẫn quá. Chúc anh vui vẻ, hạnh phúc. Hehe, bao nhiêu năm trông anh vẫn vậy, có khi còn cute hơn hồi xưa ý chứ, chắc anh Vũ "trổ nét" về già rùi. keke.
Trả lờiXóaSao thấy anh quen mà ko tài nào nhớ tên ...hik
Trả lờiXóa