Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2009
Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009
Bài không tên cuối cùng
Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?
Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ
Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng,
Có làm em khóc,
Có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.
Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si
Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em Một lời chào,
Một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng
***
Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày
Gặp lại em, hỏi chuyện em
Lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu mình ở đây
Bạc mái đầu
Này em hỡi
Con đuờng em đi đó,
Con đuờng em theo đó
Chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt,
Có làm phai úa
Nét môi đẹp ngày nào?
Này em hỡi
Con đuờng em đi đó,
Con đuờng em theo đó
Đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình
Đã thành đôi lứa,
Chắc gì ta đã,
Thoát ra đời khổ đau.
Nếu không còn gặp lại nữa,
Giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện,
Đuợc bình yên đuợc bình yên
Về cuối đời
(Vũ Thành An)
Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009
Say Goodbye
Hai ngày nữa sẽ khai giảng khoá học mới. Sẽ trở lại với nhịp sống của ngày thường. Những bất ổn đã tạm dịu đi. Mệt mỏi sẽ không còn chỗ nữa.
360Y sắp qua đời, thiên hạ đã dọn dẹp ngôi nhà. Hên xui, nếu nó còn tồn tại thì còn níu giữ. Còn nếu không, cứ trôi qua cũng được, cũng chả còn vương vấn gì. Đã từng hơn một lần xé tan và đốt cuốn Nhật ký phai màu . Đốt thêm lần nữa cũng có là gì đâu.
Vài người bạn tâm giao lâu lâu ghé blog, thất vọng vì những entry sặc mùi thương mại, thắc mắc không có những tâm tình ngày xưa. Thì bởi, đôi khi muốn những công việc lấp đầy những hố sâu đen xám. Nếu nhiều thương mại thì mừng cho mình, vừa có tiền vừa không có thời gian mà sầu thương.
Mình cũng đã buồn. Nỗi buồn là gì? Nếu buồn đếm bằng tiếng thở dài, có lẽ dạo này mình buồn nhiều? Còn nếu niềm vui đếm bằng tiếng cười? Hoá ra mình cũng vui nhiều? Nếu buồn đếm bằng những đêm trắng, mắt mở toang nhìn trần nhà trong đêm tối? Mình cũng đã có lúc buồn. nếu niềm vui nghịch chiều với nước mắt? Hoá ra mình cũng đã rất vui, vì chẳng bao giờ còn nhìn thấy nước mắt.
Ôi những đêm trắng. Những đêm thao thức cố lắm muốn ru mình vào giấc ngủ. Đếm từ một đến một ngàn ngôi sao, cánh diều, bông hoa … trong đêm tối. Gác tay lên trán, muốn hắt ra được một giọt nước mắt và sao cứ chảy ngược vào trong. Môi khô khốc và nóng phát sốt lên. Thở dài một cái, trằn trọc. Thở dài một cái, trở mình. Thở dài một cái, trách cuộc đời sao nhiều điều bất ngờ.
Tôi sẽ không buồn nữa đâu. Người yêu dấu- Người là một vết tích ngọt ngào đã đi qua mà thôi. Một vết cứa ngọt không đau đớn của một con dao sắc lẹm. Vô tình phải không? Ừh, chắc chỉ vô tình mà thôi. Đâu có ai có lỗi . Chỉ thấy khờ khờ trong gương thôi.
Ta sẽ khác.
Ta sẽ khác ngày hôm qua.
Ta sẽ khác trong cái nhìn ngày hôm qua nữa.
Khô cằn như vách núi
Rồi sẽ nở một đoá mai rừng
Bình yên như thiên nhiên
Chỉ có Người là ác độc
Hãy nhìn ta trong gương đi
Hai hốc mắt thâm đã nhìn thấu người trong đêm tối?
Đêm qua có mưa rơi
Hay vang vang những lời ai gian dối
Bờ môi đâu biết nói lời phản bội
Chỉ biết ngọt ngào rót nụ hôn
Những chờ đợi đêm khuya
Người vô tình lôi ta vào vực thẳm
Ta đã lao đi quãng đường dài lắm
Đủ để quay trở về, dốc sạch máu trái tim
Trái tim người và trái tim ta
Trái tim nào biết quay trở về nhịp cũ?
Thương bó hoa trắng đưa tang ngày mong nhớ
Thương niềm tin giờ hoá xa xôi
THN- TGN (những thông điệp này, chắc chỉ riêng người hiểu)
Làm sao để quên được một người? (Chắc cũng chỉ mình ta đã hiểu)