Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Trích đoạn

Nguyễn Nguyễn lấy tay gõ vào lan can rồi nói: “Thực ra tớ biết hai người xa nhau quá lâu sẽ rất dễ có chuyện. Thật đấy, một chốn đôi nơi yêu nhau quá khổ, nhưng tớ luôn tâm niệm rằng, tớ và anh ấy đều có đủ sự chung thuỷ, chắc chắn cả hai sẽ đợi được đến ngày về với nhau. Tớ cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, tự nhiên tớ cảm thấy giữa hai đứa chúng tớ chẳng có chuyện gì để nói. Anh ấy bảo “xxx ngốc quá, chân đi đôi tất khác nhau mà không biết”, thưc ra tớ rất muốn hỏi “xxx là ai?”. Tớ kể, “giảng đuowngf trong học viện bọn em, sau khi sửa sang trông có hồn hẳn lên”, anh ấy nói “Anh có biết Học viện của bọn em trước đây như thế nào đâu”… Cứ như thế, bọn tớ bắt đầu không hiểu những chuyện đang xảy ra xung quanh nhau, hàng ngày có bao nhiêu chuyện phải trải qua và bao nhiêu người xuất hiện bên người mình yêu nhưng bọn tớ đều không biết. Những lúc bọn tớ chán nản, những lúc vui, lúc buồn đều không có người kia ở bên cạnh. Cả hai chỉ có thể gọi điện thoại. Trước kia mỗi lần gọi điện thoại là nói cả tối, chỉ mong kể hết mọi chuyện cho nhau nghe, dần dần càng nói càng ngắn, kể cho nhau nghe những chuyện xa lạ quả thực là vô vị. Những chuyện cả hai thấy hứng thú chỉ còn là kỷ niệm mà thôi, nhưng quá khứ dù đẹp đến đâu, nói mãi sẽ thấy nhạt nhẽo. Thế rồi tớ mới phát hiện ra rằng, không ngờ tớ đang rất cố gắng tìm kiếm chủ đề , càng tìm càng không biết phải nói gì. Tớ nghĩ, chắc anh ấy cũng như vậy. Bây giờ, bọn tớ gọi điệnc ho nhau, chỉ là thông báo cho người kia biết mình đang ở đâu, làm gì, nhưng anh ấy ngốc quá, ngay cả nói dối cũng không biết



Tân Di Ổ- Anh có thích nước Mỹ không?- tiểu thuyết 2008


Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

Sang mua

Hom nay mua buon quaaaaaaaaaaaaa.