Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Cảm ơn trang web này, tìm thấy một bài thơ cũ
http://rcswww.urz.tu-dresden.de/~s5650590/index2.html


Đưa em về ngày tôi sinh ra

CHU MINH VŨ

Này cô bé trẻ trung thành phố
Em đã quen, đã nhớ đến tôi
Nhưng hôm nay, em biết gì về tôi?

Tôi sinh ra từ trong đồng ruộng
Mái tóc này là tóc của râu ngô
Thịt da này nặn từ đất sét
Cả tên tôi, cơn mưa đến bất ngờ.

Ngày tôi sinh đúng ngày đông dạo ấy
Đồng nứt chân chim, trơ gốc nhọc nhằn
Tôi lớn lên vui đùa cùng rơm rạ
Để đôi khi em giận những cục cằn.

Ở trong tôi...
Chỉ bình yên khói lam chiều mái bếp
Chỉ dịu dàng dải đê nép mình cong
Chỉ mong manh lòng mình vàng hoa cải
Đã bao giờ em thấy hết tôi không?

Ngày sinh nhật đưa em về tận ngõ
Cho em nhìn con sáo mỏi mắt mong
Để qua sông rồi hãy nói bằng lòng
Em sẽ biết
Mẹ sinh anh như thế... một ngày đông.

Khi những mối tình đã qua



Để lại con đường. Chỉ có hàng cây là vẫn mướt xanh và rợp lối trên bước anh về. Phố xá chen nhau những ô cửa sổ nhìn về màu kỷ niệm. Đó là thứ ký ức luôn luôn đẹp cho dù trái tim cứ liên tục chà cục gôm tẩy xóa. Bước chân có thể mờ trên những dấu giày sau… Nhưng lối đó, lối đi về trái tim ngày cũ vẫn còn nguyên đó. Bản đồ và mật mã bước vào nhau thì khó mà quên (… cho lối đi Cầu Bông)

Để lại là hơi ấm trong lòng bàn tay nhau. Bàn tay em nhỏ và dài đầy tài hoa. Có thể đọc được những ước mơ và bay bổng trên những sợi chỉ tay dài rối rắm. Đọc được những khao khát để giữ chặt được ước mơ- mà ước mơ được nắm bàn tay nhau là mãi mãi. Cả ước mơ được ra đi, bước ra khỏi cuộc sống nhau để mai mốt trở về…. Ta đã hứa nắm chặt tay nhau cả trong giấc ngủ mê. Trong bóng tối cũng nhận ra nhau nếu tìm thấy bàn tay nóng ấm. Cả mai mốt đui mù, trắng xóa đã bọc quanh thủy tinh thể, vẫn nhận ra nhau, bàn tay mềm chạm vuốt mắt nhau…

Để lại những ân tình và con mắt dõi theo nhau. Để lại con dế lương tâm, khóc trên vai em khi máy bay rời đường băng bay nửa vòng trái đất. 12 múi giờ tính bằng từng bài hát. Mỗi lá tình thư là mỗi giọt nước mắt nhau

Kẻ cả khi nước mắt đã chia xa. Em không còn buồn khi nhắc đến tên anh. Trái tim anh không còn đập căng lên chợt nhớ tên người cũ. Sóng gió đã tan đi. Đã bao ngày bình mình đã lên trên con đường cũ. Đã bao người bước đến đời anh, rồi lại mang anh đi. Em bé nhỏ, bé như chiếc gai hoa hồng găm vào ngón tay anh khi lạc vào vườn cũ. Lại chợt nhói đau. Một lần.

Phương Thảo Ngọc Lễ hát một bản tình ca đã cũ. Lâu lắm rồi , lâu lắm rồi mà như mới hôm qua…. Ngày hôm qua em ngoái người trên ban công và anh đứng từ xa. Kỷ niệm cuối cùng sắp tan dần như nước đá. Tan dần, từng giọt lạnh buốt những đêm xa… Những ngày qua, sắp qua…

Có lẽ, chúng mình không nên dừng trên con đường cũ! Không ai nên ngoái đầu để bước thẳng tiếp mãi đâu.