Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Nói đi

Muốn nói gì thì nói ra đi chứ? Ta đang chờ người, đằng sau ánh mắt nồng nàn kia.

Nếu muốn chạm đến trái tim ta... Sao còn phải đợi,ngọn lửa lòng bừng bừng cháy? Ta đã nóng lên rồi, từng hơi nước ứa ra trong khóe mắt. Bởi ta đã chờ, đã đợi, đã bóp nghẹn trái tim, đã bồi hồi rồi chết lặng. Đến phút này, chỉ muốn khóc và gục đầu thôi!

Muốn gục xuống một nơi mà ta biết rằng đầy êm ái. Muốn ngã xuống chân mà ngửi gót nồng nàn. Muốn chết đi được, trong phút giây đụng chạm. Như thể nối thông được mọi mạch hồng bằng một nụ hôn

Nói gì thì nói ra đi. Ta không thể đợi từng để hiểu từng tiếng thì thào bên tai. mà tâm tưởng thì bay quấn nhau trên đỉnh đầu hạnh phúc. Nói hãy nói ra đi. Ta không thể chờ thêm một chút.

Bởi ta chỉ muốn nhảy vào, và xoáy chặt chúng ta.

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Ma Trận

"Sitting Around Drinking Coffee" Painting by Simon Fairless


Tôi nhìn thấy những vườn hoa đang hé nở trên trên những món ăn được sắp lần lượt ngày hôm qua
Tôi nhìn thấy màu xanh nõn nà trên da thịt trái táo thơm trên những gánh hàng rong thành phố
Tôi nghe thấy tiếng lao xao chuyện trò của lá cây giữa cơn bão đang hun hút ngoài cửa sổ
Và cả tiếng gõ cửa của những hạt mưa đầu, rất nhẹ nhàng

Đứng trên cao nhìn ra từ phía quán café không có người
Tờ báo thõng buông, gói bao nhiêu cuộc đời không quen thành những con số và chữ cái
Từng dòng xe như kiến bò chạy bão
Gánh trên lưng là âu lo
Hồ Gươm như chiếc đĩa sứ
Đàn kiến rối rít, không biết mình đang chạy vòng hay cố tình vớt vát những mẩu vụn thừa của chiếc bánh mì mùa thu rơi rớt
Đó là niềm vui, kiếp mưu sinh hay số phận của con kiến đang bò?

Nhưng tôi thấy niềm vui được ngậm bông hoa hồng của kiếp sau con gà trống.
Niềm vui vẽ trái tim yêu của hạt café rang bơ nồng nàn trong tách capuchino
Cả sự kiêu hãnh của đóa hoa hướng dương hướng từ lọ lộc bình ra ngoài cửa sổ
Cả tiếng hát linh hồn cứu rỗi nhân sinh của M.Jackson…

Trong cô độc thì cuộc đời vẫn chảy
Có tránh đi thì cơn bão vẫn cứ vần vũ trên bầu trời
Thử im lặng càng nghe âm thanh sôi sục
Ngũ cung bầu trời rõ rệt từng tiếng người
Tiếng điện thoại nhắc những ngày hối hả
Mùi khói chiều nhắc tiếng mẹ gọi cơm
Tiếng còi xe nhắc từng giờ hò hẹn
Giọt mưa tạt vào khóe mắt, ưá nghẹn từng hờn ghen.

Mở cửa ra đi
Cho con kiến bò vào quỹ đạo thân quen
Bước ra khỏi quán cà phê đi
Vươn vai và xỏ giầy chạy lên cầu trước khi cơn mưa về thành phố
Bật điện thoại lên đi
Nối sóng với tòan cầu GPRS
Đàn kiến ở đâu, con kiến ở đâu?
Nỗi buồn cũng không khiến mày biến mất

Tất cả đã được lập trình
Trong ma trận của nỗi buồn và niềm vui
Có điểm khởi đầu, có điểm đích mà thôi.

2.11.09