Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2008

Entry for March 30, 2008- PHU`

Hôm nay là ngày gì nhỉ? Thở phào rồi. Sắp lo được xong một việc lớn

Entry ngắn này chia sẻ với bạn bè. Tôi sắp trút được gánh lo suốt thời gian qua rồi.

PHÙ

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2008

Entry for March 17, 2008 Mê tín




Đầu năm đi xem bói.

Có nhiều thứ cứ tưởng là không thể tin nhưng cuối cùng ngẫm ra thấy gì cũng đúng. Bà bói bảo năm nay đẹp, tháng 1, 2, 3 đều vất vả với trăm thứ cãi lộn, ít lộc, công việc… Nói túm lại là chẳng đẹp nhưng không quá khó khăn. Chịu rồi cũng thái lai…

Bà bói bảo tháng 7 đẹp, còn lâu mới đến tháng 7. Thế mới đau…

Thời điểm này bận rộn. Công việc nhiều. Hai anh em thay nhau ốm đau. Nhà cửa bẩn như tổ quỷ mà không có nhiều thời gian dọn dẹp. Đúng là những thời điểm như bây giờ chẳng thiết tha. Chả muốn làm gì. Đặng nào rồi cũg xếp lại và chuẩn bị một cuộc thay đổi mới

Có thể sự thay đổi sẽ làm mình khá khẩm hơn chăng?

Thêm một vụ mê tín. Sang hàng xóm nhờ ông anh bác sĩ đốt đi cái nốt ruồi nguy cơ tiềm ẩn ung thư. Ông ấy hỏi, mày xem bói chưa không sau này nghèo đi hay làm ăn không được lại trách anh. Gớm, anh đốt đi, hay ho gì một cái chấm đen trên mặt.

Đốt rồi hỏi có tiếc không? Có sợ không? Có mê tín không?

Thế nào nhỉ? Từ bé đến giờ chưa bao giờ cụ thể xem bói là cái nốt ruồi ấy nói ra vận hội cách mạng nào trong cuộc sống. Thôi nó biến đi rồi thì cũng coi như xong. Nếu có nghèo đi… âu cũng là số. Còn nếu đốt đi cải được số nghèo, thì phải đội ơn ông anh bác sĩ mất thôi

Tháng 3, 31 ngày. Nhanh như tên bắn, mới đó mà đã ngoạm hơn nửa miếng to đùng

Tháng 3, 31 ngày. Trôi chậm như rùa những dự định không rõ hình. Bao giờ mới chạm được đích đây

Tháng 4. Sẽ còn vất vả lắm. Chả biết ngày này tháng sau thế nào nhỉ? Có còn mệt mỏi thế này không?

Muốn xem bói. Xem để ít nhất ru được lòng. À ơi, thì ngủ đi mộng bình thường…

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2008

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2008

Entry for March 06, 2008

Anh buông cuốn sách xuống giường sau khi đã đọc xong tận những chữ cuối cùng của cuốn tiểu thuyết. Phần vĩ thanh, tên người biên tập và cả số lượng bản in. Đó là bệnh nghề nghiệp xong cũng là một phần của sự tiếc nuối khi phải chấm dứt một cuốn sách thú vị lôi mình đi suốt cả một đêm. Bây giờ đã hơn 3h sáng, anh đứng dậy nhón chân đi ra phòng khách. Rót một ly nước lọc đầy và uống một hơi. Gió lạnh ngoài kia thổi vào qua cửa sau của căn nhà thoáng làm anh rùng mình. Bình loa kèn hôm qua toàn nụ đã bắt đầu nở hoa trắng. Một thứ hương thơm dường như lần đầu anh được biết. Mùi hoa loa kèn ư, anh không tin vào điều đó vì rõ ràng đây là những bông hoa quen thuộc. Anh dí mũi tận bông hoa và như muốn reo lên vì phát hiện của mình. Những bông hoa trắng có mùi thơm thật nồng nàn. Một thứ hoa đẹp kiêu hãnh suốt cả ngày, ban đêm lại nổi bật vì màu trắng và mùi hương như thế này thì thật khác lạ… Cuốn tiểu thuyết của cô nữ văn sĩ 30 tuổi, ly nước tinh khiết, luồng gió lạnh đầu ngày và mùi hương hoa loa kèn, cả 4 thứ làm anh tỉnh táo hơn. Ngủ tiếp hay làm gì?

Giờ này mà nhấp chuột vào icon Yahoo Chat! chắc hẳn cũng rất buồn tẻ. Những gương mặt cười màu vàng sẽ biến mất, cùng lắm có vài ba người bạn hoặc kẹt nick hoặc có thói quen để máy vi tính suốt ngày đêm. Nếu anh đường đột log in vào giờ này, thể nào cũng hiện nay tắp lự một sms của cậu bạn thân đang ở bên Mỹ chất vấn: Chuyện gì khiến a mất ngủ? Ừ thì thông thường cũng hiếm hoi những lúc thức khuya đến mức này nhưng cũng đã 2 tháng nay, thường xuyên anh rơi vào trạng thái mất ngủ một cách bức bối. Đó là dù mệt rũ người ra, các cơ bắp cần được thả lỏng nhưng mắt cứ chong chong ra. Dù cố nhắm lại đấy nhưng có bao nhiêu những câu chuyện vụn cứ chạy qua trước mắt như thước phim quay chậm. Bây giờ, anh biết chắc nếu mình nằm xuống giường, trở mình liên tục trên đệm hay co ro trong chăn thì trong đầu sẽ lại nghĩ đến những chuyện gì. Cái hạn phải trả nhà đến ngày một gần mà việc tìm kiếm mua hay thuê một căn nhà khác lại chưa đâu vào đâu. Cứ tưởng tượng ra cảnh hai anh em sẽ đứng ra giữa sân khu tập thể với một đống lỉnh kỉnh những đồ đạc hổ lốn mà khóc. Hay là may mắn hơn, là một sự tưởng tượng viễn cảnh đang cười rạng rỡ hay soải chân trên sofa ở căn nhà mới chăng? Đôi khi những mạnh suy nghĩ còn khiến mình đi xa hơn thế, trần nhà màu gì, sàn nhà ra sao, phơi quần áo chỗ nào, cửa sau cần mấy khoá… Nó tỉnh táo đến mức nổ tung đầu óc chứ không bay bổng dẫn dụ vào êm ả như mẹo đếm từng con bướm vàng trên đồng cỏ bất tận để vỗ về giấc ngủ. Những cơn mất ngủ như thế này thường khiến anh kinh hãi những chiếc gối tại sao không còn êm như ngày còn mới, tường nhà sao lại lạnh kinh hồn khiến bàn tay chạm phải nổi da gà… Dễ quạu lên, đau đầu bức bối nhưng không thể làm gì nổi. Đêm tối bao quanh đặc quánh. Mở mắt ra cũng chỉ thấy bịt bùng và những âm thanh thành phố nhỏ giọt ở rất xa. Có thể là một tiếng động cơ đều đều vô cảm, tiếng còi xe lẻ loi trên lộ xa…

Rất lâu rồi, anh chưa được nghe thấy tiếng thạch sùng tặc lưỡi hay tiếng gà gáy đòi buổi sáng như ngày xưa ở nhà…

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2008

CHÓ SÓI QUỲNH HƯƠNG




Chủ nhật ngày 2.3 – “Trái tim của Sói” chính thức có mặt trên thị trường.

Buổi họp báo công bố ra mắt tác phẩm sẽ được Cty sách Bách Việt (liên hệ Đinh Hương 0913007394), nhóm hoạt động xã hội của Dementor (liên hệ Khoa 0989067941) , và tôi (0988727288) phối hợp tổ chức - sẽ diễn ra tại quán cà phê Roza, 18 Phan Đình Phùng vào ngày chủ nhật 2.3.2008, từ 10 giờ sáng.

Trong ngày này, tất cả những cuốn sách được bán ra sẽ có ký tặng, và toàn bộ lợi nhuận bán sách trong dịp ra mắt này sẽ được chuyển cho nhóm hoạt động xã hội của Dementor để các em, các bạn thực hiện hoạt động xã hội từ thiện giúp đỡ những em bé bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng, đang được trụ trì chùa Bồ Đề (Gia Lâm, HN) cưu mang.


Đây là cuốn sách của con bạn tui. Thường gọi tắt là nó là con Quỳnh, chơi với nhau từ thời cùng sinh hoạt Hội bút Hương đầu mùa. Nó viết như trâu, ngày ấy số HHT nào cũng thấy bài của nó. Còn nhớ có cuộc thi gì đó, nó giải nhất mình giải nhì. Đương nhiên rồi, nó giỏi hơn mình mà.

TRÁI TIM CỦA SÓI http://blog.360.yahoo.com/blog-Awm0_H4nbrd0J69YE1AqN9esIQQ.SrXD_w--?cq=1

Tiểu thuyết đầu tay của nó ra mắt. Vậy là con này chưa cắt được dây duyên văn chương rồi… Bạn cứ đọc thử những gì nó viết cho bạn bè dưới đây, trước khi quyết định cầm tập sách của nó nhé.

Cũng nói thêm, hình như đây là lần đầu tiên ở VN có nhà văn cả gan lên bìa sách đấy. Cô này ngày xưa suốt ngày được Hoài Linh, Xuân An đưa lên bìa HHT mà nó vẫn chưa chán…

To Quỳnh: Ê con điên, vậy là mày sẽ còn điên lâu lắm đấy, Văn chương làm cái dog gì cơ chứ. Đi oánh tenis đê, vừa khoẻ tay vừa giảm béo. HAHA. Xin chúc mừng mày, ít nhất là ngày mai mình sẽ được ký tặng hoành tráng rồi. KAKA

À, con kia, mày tự tin quá đấy. Vẫn còn sân si lên bìa sách nữa. Nói thật bìa sến quá mày, như ảnh cưới XÍNH í…

Đây là lần đầu tiên - cũng có thể là lần cuối cùng - tôi trực tiếp nói về bản thân mình trên blog cá nhân, những lời của Tôi, một người có thật - chứ không phải là câu chữ của một người sáng tác. Thật ra, nếu một ai đó nói rằng không thích nhận những lời khen (dù biết có đến 80% là sáo rỗng) thì chắc chắn người đó nói dối, bản tính của con người là thích những điều ngọt ngào - dù nhiều lúc phải tự lừa dối mình rằng cuộc sống có những ngọt ngào giả tưởng. Tôi cũng vậy! Nhưng khi nói với bạn rằng tôi thực sự không nghĩ mình là một nhà văn - hay một nhà thơ, cũng không nghĩ rằng thơ mình (hoặc văn mình) là một người sáng tác "chuyên nghiệp và có nghề" (như nhiều bạn nhận xét) thì tôi có thể đảm bảo với bạn rằng đó là một lời nói thật (đến 99%, còn 1% - bạn phải chừa cho một Tôi của cái Tôi cần những ngọt ngào giả tưởng chứ :)

... đùa đấy! Tôi nói thật! Bởi lẽ không như những người sáng tác "chuyên nghiệp" khác, tôi thực sự chưa một lần coi thế giới của văn và thơ là một sự nghiệp phải nắm bắt, chưa một lần đặt ra kế hoạch cho tất cả những tác phẩm của mình. Nói cách khác, nếu coi việc sáng tác là một công việc nghiêm túc - thì có lẽ tôi là người quá cẩu thả với những đứa con tinh thần của mình, tôi chỉ viết khi tâm trạng thúc đẩy tôi viết. Còn nếu không, tôi có thể gác bút một cách vô thời hạn mà không mảy may áy náy. Trong thế giới của những mê hồn trận câu chữ - tôi không coi mình là một kẻ ngoại đạo, cũng chẳng nhẩn nha như một cuộc rong chơi, nhưng cũng như cách tôi nhìn nhận vào thế giới tâm linh - một người vô thần như tôi không xác định một điều gì dẫn lối, "Phải" và "Không Cần Phải"! Một người quen nào đó (tôi không biết là ai) khi post thơ của tôi trên box baochi-truyenthong trang www.ttvnol.com đã ghi một lời nhận xét vào bên cạnh: "nếu gặp Quỳnh ở ngoài đời, chắc chắc không ai có thể nghĩ đây là người đã viết những câu này".

Vì ngoài đời, nếu không biết tôi làm nghề gì, nếu chưa từng đọc những gì tôi viết. Bạn sẽ thấy chỉ một Tôi chân thành với tình bạn, sòng phẳng với cuộc sống - nhưng là một Tôi rất ít nữ tính, thiếu tha thướt và cả sự lãng mạn. Lựa chọn hàng đầu về giải trí của tôi là một môn thể thao: tennis - một thứ mang nặng tính đối kháng, là "kiếm pháp" sát phạt lẫn nhau, làm đen da, nhăn mắt, và quá nhiều cơ bắp!

Vậy nên, nếu một lúc nào đó, một khoảng khắc nào đó, bạn đồng cảm với những gì tôi viết, yêu thích nó, thì bạn hãy tin rằng đó là một lát cắt nhẹ nhàng và có thể là rất mỏng trong cuộc sống của tôi. Tôi cảm ơn giây phút tri âm đó, nhưng đó không hoàn toàn là Tôi đâu.

...

Và cũng vì thế, thật lòng, chẳng bao giờ tôi nghĩ mình làm được một điều gì đó mang tính dài hạn, đeo đuổi được một điều gì đó dài hạn, đặc biệt là trong văn chương thì lại càng Không!

...

Nhưng hôm nay, tôi đã có trong tay bản in can đầu tiên cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi. Tựa của nó là "Trái tim của Sói", truyện mỏng thôi, chỉ có 152 trang, nhưng đó cũng là những gì vượt quá những gì tôi nghĩ có một lúc nào đó trong đời - mình sẽ làm được. Niềm vui này - nó cũng giống như một món qùa tự tặng cho bản thân, và tôi muốn cảm ơn cũng như chia xẻ với những người bạn tôi, những bạn đọc của tôi niềm vui ấy.

...

Tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của tiểu thuyết này là vào khoảng tháng 7.2007, trong một lúc "tâm trạng thúc đẩy viết", nhưng (như thường lệ), tôi bắt đầu mà không hề định hình gì cho diễn biến lẫn kết thúc của câu truyện (và thậm chí chẳng hề nghĩ rồi nó sẽ hoàn thành). Nhưng dù thế, những đoạn ngắn tôi viết vẫn nhận được khá nhiều động viên của bạn bè, và bạn đọc blog. Họ theo dõi khá sát, và nhận xét thường xuyên.

Nhưng (lại nhưng :) những bạn đọc trung thành nhất của tôi rồi cũng nản, tất nhiên rồi, ai mà chịu đựng được việc một cuốn truyện mà có khi hai tháng mới có một thêm một đoạn, đến khi đọc được đoạn sau thì đã quên sạch những gì ở đoạn trước rồi.

...

Vậy nên càng về cuối, những đoạn ghép trong "Trái tim của Sói" post trong blog của tôi càng ít nhận được những comment từ bè bạn. Thiếu những động viên lẫn phản hồi (điều rất cần cho một người sáng tác) - tôi đã hoàn thành "Trái tim của Sói" một mình - trong một ngày đông.

...

Với những người sáng tác chuyên nghiệp - âm nhạc, thi ca và văn chương đôi khi là cứu cánh của cuộc đời mỗi khi gục ngã. Nhưng tôi thì không thế, mỗi khi buồn nản, tôi chưa từng vịn được vào văn chương mà đứng dậy. Thế nhưng văn chương lại mang lại cho tôi những điều khác mà một trang giấy đen và trắng có thể giúp tâm hồn con người dịu lại: những người bạn bằng xương bằng thịt trong cuộc sống.

Có thể đó là những người Bạn cũ, những người nhờ đọc văn tôi mà bất chợt hiểu tôi hơn.

Có thể đó là những người bạn đã xa từ lâu lắm, vô tình thấy sách, thấy bài viết của tôi trong các tờ báo mà nhớ ra, và gọi.

Có thể đó là những người bạn trong giới, các nhà báo, các nhà văn, nhà thơ trẻ cùng thế hệ với tôi, những người đã cùng tôi lớn lên, ít nhiều có chung tư duy, cảm nhận, đã đọc những gì nhau viết từ khi còn là những cô cậu bé mới lớn đến lúc biết nỗi thấm sâu của cuộc đời không chỉ là những tím hồng.

Có thể đó là những người bạn mạng, những người tôi chưa từng gặp bao giờ, nhưng đôi khi những chữ Buzz nhảy lên trong màn hình Y! Messenger Chat giữa những đêm khuya khi tôi đang ở một trong những cái đáy của hình sin cảm giác - lại là một tia nắng ấm áp đúng lúc.

Có thể đó là những người tôi sắp quen - khi cuốn sách này được đưa ra thị trường, sẽ có một (hay một vài) tâm hồn đồng cảm nữa với tôi (biết đâu được đấy :)

...