Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2008

CHÓ SÓI QUỲNH HƯƠNG




Chủ nhật ngày 2.3 – “Trái tim của Sói” chính thức có mặt trên thị trường.

Buổi họp báo công bố ra mắt tác phẩm sẽ được Cty sách Bách Việt (liên hệ Đinh Hương 0913007394), nhóm hoạt động xã hội của Dementor (liên hệ Khoa 0989067941) , và tôi (0988727288) phối hợp tổ chức - sẽ diễn ra tại quán cà phê Roza, 18 Phan Đình Phùng vào ngày chủ nhật 2.3.2008, từ 10 giờ sáng.

Trong ngày này, tất cả những cuốn sách được bán ra sẽ có ký tặng, và toàn bộ lợi nhuận bán sách trong dịp ra mắt này sẽ được chuyển cho nhóm hoạt động xã hội của Dementor để các em, các bạn thực hiện hoạt động xã hội từ thiện giúp đỡ những em bé bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng, đang được trụ trì chùa Bồ Đề (Gia Lâm, HN) cưu mang.


Đây là cuốn sách của con bạn tui. Thường gọi tắt là nó là con Quỳnh, chơi với nhau từ thời cùng sinh hoạt Hội bút Hương đầu mùa. Nó viết như trâu, ngày ấy số HHT nào cũng thấy bài của nó. Còn nhớ có cuộc thi gì đó, nó giải nhất mình giải nhì. Đương nhiên rồi, nó giỏi hơn mình mà.

TRÁI TIM CỦA SÓI http://blog.360.yahoo.com/blog-Awm0_H4nbrd0J69YE1AqN9esIQQ.SrXD_w--?cq=1

Tiểu thuyết đầu tay của nó ra mắt. Vậy là con này chưa cắt được dây duyên văn chương rồi… Bạn cứ đọc thử những gì nó viết cho bạn bè dưới đây, trước khi quyết định cầm tập sách của nó nhé.

Cũng nói thêm, hình như đây là lần đầu tiên ở VN có nhà văn cả gan lên bìa sách đấy. Cô này ngày xưa suốt ngày được Hoài Linh, Xuân An đưa lên bìa HHT mà nó vẫn chưa chán…

To Quỳnh: Ê con điên, vậy là mày sẽ còn điên lâu lắm đấy, Văn chương làm cái dog gì cơ chứ. Đi oánh tenis đê, vừa khoẻ tay vừa giảm béo. HAHA. Xin chúc mừng mày, ít nhất là ngày mai mình sẽ được ký tặng hoành tráng rồi. KAKA

À, con kia, mày tự tin quá đấy. Vẫn còn sân si lên bìa sách nữa. Nói thật bìa sến quá mày, như ảnh cưới XÍNH í…

Đây là lần đầu tiên - cũng có thể là lần cuối cùng - tôi trực tiếp nói về bản thân mình trên blog cá nhân, những lời của Tôi, một người có thật - chứ không phải là câu chữ của một người sáng tác. Thật ra, nếu một ai đó nói rằng không thích nhận những lời khen (dù biết có đến 80% là sáo rỗng) thì chắc chắn người đó nói dối, bản tính của con người là thích những điều ngọt ngào - dù nhiều lúc phải tự lừa dối mình rằng cuộc sống có những ngọt ngào giả tưởng. Tôi cũng vậy! Nhưng khi nói với bạn rằng tôi thực sự không nghĩ mình là một nhà văn - hay một nhà thơ, cũng không nghĩ rằng thơ mình (hoặc văn mình) là một người sáng tác "chuyên nghiệp và có nghề" (như nhiều bạn nhận xét) thì tôi có thể đảm bảo với bạn rằng đó là một lời nói thật (đến 99%, còn 1% - bạn phải chừa cho một Tôi của cái Tôi cần những ngọt ngào giả tưởng chứ :)

... đùa đấy! Tôi nói thật! Bởi lẽ không như những người sáng tác "chuyên nghiệp" khác, tôi thực sự chưa một lần coi thế giới của văn và thơ là một sự nghiệp phải nắm bắt, chưa một lần đặt ra kế hoạch cho tất cả những tác phẩm của mình. Nói cách khác, nếu coi việc sáng tác là một công việc nghiêm túc - thì có lẽ tôi là người quá cẩu thả với những đứa con tinh thần của mình, tôi chỉ viết khi tâm trạng thúc đẩy tôi viết. Còn nếu không, tôi có thể gác bút một cách vô thời hạn mà không mảy may áy náy. Trong thế giới của những mê hồn trận câu chữ - tôi không coi mình là một kẻ ngoại đạo, cũng chẳng nhẩn nha như một cuộc rong chơi, nhưng cũng như cách tôi nhìn nhận vào thế giới tâm linh - một người vô thần như tôi không xác định một điều gì dẫn lối, "Phải" và "Không Cần Phải"! Một người quen nào đó (tôi không biết là ai) khi post thơ của tôi trên box baochi-truyenthong trang www.ttvnol.com đã ghi một lời nhận xét vào bên cạnh: "nếu gặp Quỳnh ở ngoài đời, chắc chắc không ai có thể nghĩ đây là người đã viết những câu này".

Vì ngoài đời, nếu không biết tôi làm nghề gì, nếu chưa từng đọc những gì tôi viết. Bạn sẽ thấy chỉ một Tôi chân thành với tình bạn, sòng phẳng với cuộc sống - nhưng là một Tôi rất ít nữ tính, thiếu tha thướt và cả sự lãng mạn. Lựa chọn hàng đầu về giải trí của tôi là một môn thể thao: tennis - một thứ mang nặng tính đối kháng, là "kiếm pháp" sát phạt lẫn nhau, làm đen da, nhăn mắt, và quá nhiều cơ bắp!

Vậy nên, nếu một lúc nào đó, một khoảng khắc nào đó, bạn đồng cảm với những gì tôi viết, yêu thích nó, thì bạn hãy tin rằng đó là một lát cắt nhẹ nhàng và có thể là rất mỏng trong cuộc sống của tôi. Tôi cảm ơn giây phút tri âm đó, nhưng đó không hoàn toàn là Tôi đâu.

...

Và cũng vì thế, thật lòng, chẳng bao giờ tôi nghĩ mình làm được một điều gì đó mang tính dài hạn, đeo đuổi được một điều gì đó dài hạn, đặc biệt là trong văn chương thì lại càng Không!

...

Nhưng hôm nay, tôi đã có trong tay bản in can đầu tiên cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi. Tựa của nó là "Trái tim của Sói", truyện mỏng thôi, chỉ có 152 trang, nhưng đó cũng là những gì vượt quá những gì tôi nghĩ có một lúc nào đó trong đời - mình sẽ làm được. Niềm vui này - nó cũng giống như một món qùa tự tặng cho bản thân, và tôi muốn cảm ơn cũng như chia xẻ với những người bạn tôi, những bạn đọc của tôi niềm vui ấy.

...

Tôi bắt đầu viết những dòng đầu tiên của tiểu thuyết này là vào khoảng tháng 7.2007, trong một lúc "tâm trạng thúc đẩy viết", nhưng (như thường lệ), tôi bắt đầu mà không hề định hình gì cho diễn biến lẫn kết thúc của câu truyện (và thậm chí chẳng hề nghĩ rồi nó sẽ hoàn thành). Nhưng dù thế, những đoạn ngắn tôi viết vẫn nhận được khá nhiều động viên của bạn bè, và bạn đọc blog. Họ theo dõi khá sát, và nhận xét thường xuyên.

Nhưng (lại nhưng :) những bạn đọc trung thành nhất của tôi rồi cũng nản, tất nhiên rồi, ai mà chịu đựng được việc một cuốn truyện mà có khi hai tháng mới có một thêm một đoạn, đến khi đọc được đoạn sau thì đã quên sạch những gì ở đoạn trước rồi.

...

Vậy nên càng về cuối, những đoạn ghép trong "Trái tim của Sói" post trong blog của tôi càng ít nhận được những comment từ bè bạn. Thiếu những động viên lẫn phản hồi (điều rất cần cho một người sáng tác) - tôi đã hoàn thành "Trái tim của Sói" một mình - trong một ngày đông.

...

Với những người sáng tác chuyên nghiệp - âm nhạc, thi ca và văn chương đôi khi là cứu cánh của cuộc đời mỗi khi gục ngã. Nhưng tôi thì không thế, mỗi khi buồn nản, tôi chưa từng vịn được vào văn chương mà đứng dậy. Thế nhưng văn chương lại mang lại cho tôi những điều khác mà một trang giấy đen và trắng có thể giúp tâm hồn con người dịu lại: những người bạn bằng xương bằng thịt trong cuộc sống.

Có thể đó là những người Bạn cũ, những người nhờ đọc văn tôi mà bất chợt hiểu tôi hơn.

Có thể đó là những người bạn đã xa từ lâu lắm, vô tình thấy sách, thấy bài viết của tôi trong các tờ báo mà nhớ ra, và gọi.

Có thể đó là những người bạn trong giới, các nhà báo, các nhà văn, nhà thơ trẻ cùng thế hệ với tôi, những người đã cùng tôi lớn lên, ít nhiều có chung tư duy, cảm nhận, đã đọc những gì nhau viết từ khi còn là những cô cậu bé mới lớn đến lúc biết nỗi thấm sâu của cuộc đời không chỉ là những tím hồng.

Có thể đó là những người bạn mạng, những người tôi chưa từng gặp bao giờ, nhưng đôi khi những chữ Buzz nhảy lên trong màn hình Y! Messenger Chat giữa những đêm khuya khi tôi đang ở một trong những cái đáy của hình sin cảm giác - lại là một tia nắng ấm áp đúng lúc.

Có thể đó là những người tôi sắp quen - khi cuốn sách này được đưa ra thị trường, sẽ có một (hay một vài) tâm hồn đồng cảm nữa với tôi (biết đâu được đấy :)

...

5 nhận xét:

  1. hà hà
    1. thanh kiu thằng bạn dog :)
    2. thì lâu lắm chả có ai cho bạn lên bìa, đành tự leo lên của nhà, tự sướng chứ bít làm lào. Đùa chứ, công nhận với mày là sến, tao khoái thảo nguyên đại ngàn hoa vàng tuyết trắng hoang dã nhưng thứ nhất là thằng Tài nó làm tao bị lỡ, trời lạnh vãi pee ra cánh đồng mặc hai dây để đền tội à? hai là vụ thuỷ đậu hồi tết làm tao ốm đòn, như con cóc ghẻ thì còn chụp cái gì, thằng Trung maseo nó bảo bà cứ bắn đại đi có xấu như con điên cũng thành đẹp như tiên, nhưng tao hết thời gian rồi, để tái bản rồi làm lại hoằnh tráng hoang dã sau vậy

    Trả lờiXóa
  2. Sao em chả nghe nói j đến cuốn này cả:))Sẽ tìm đọc..

    Trả lờiXóa
  3. Chả mua sách đâu, nhưng nhớ qua nhà c lấy đồ của BX cho các em bé mặc. BX rất vui lòng.

    Trả lờiXóa
  4. Khiếp, người thì xinh, không biết văn ra sao nhưng cái bìa xấu thảm hại, thua cả mấy cuốn kiểu Áo trắng Sài gòn. Ặc. Ai ghét thì chịu.

    Trả lờiXóa