Thứ Tư, 5 tháng 3, 2008

Entry for March 06, 2008

Anh buông cuốn sách xuống giường sau khi đã đọc xong tận những chữ cuối cùng của cuốn tiểu thuyết. Phần vĩ thanh, tên người biên tập và cả số lượng bản in. Đó là bệnh nghề nghiệp xong cũng là một phần của sự tiếc nuối khi phải chấm dứt một cuốn sách thú vị lôi mình đi suốt cả một đêm. Bây giờ đã hơn 3h sáng, anh đứng dậy nhón chân đi ra phòng khách. Rót một ly nước lọc đầy và uống một hơi. Gió lạnh ngoài kia thổi vào qua cửa sau của căn nhà thoáng làm anh rùng mình. Bình loa kèn hôm qua toàn nụ đã bắt đầu nở hoa trắng. Một thứ hương thơm dường như lần đầu anh được biết. Mùi hoa loa kèn ư, anh không tin vào điều đó vì rõ ràng đây là những bông hoa quen thuộc. Anh dí mũi tận bông hoa và như muốn reo lên vì phát hiện của mình. Những bông hoa trắng có mùi thơm thật nồng nàn. Một thứ hoa đẹp kiêu hãnh suốt cả ngày, ban đêm lại nổi bật vì màu trắng và mùi hương như thế này thì thật khác lạ… Cuốn tiểu thuyết của cô nữ văn sĩ 30 tuổi, ly nước tinh khiết, luồng gió lạnh đầu ngày và mùi hương hoa loa kèn, cả 4 thứ làm anh tỉnh táo hơn. Ngủ tiếp hay làm gì?

Giờ này mà nhấp chuột vào icon Yahoo Chat! chắc hẳn cũng rất buồn tẻ. Những gương mặt cười màu vàng sẽ biến mất, cùng lắm có vài ba người bạn hoặc kẹt nick hoặc có thói quen để máy vi tính suốt ngày đêm. Nếu anh đường đột log in vào giờ này, thể nào cũng hiện nay tắp lự một sms của cậu bạn thân đang ở bên Mỹ chất vấn: Chuyện gì khiến a mất ngủ? Ừ thì thông thường cũng hiếm hoi những lúc thức khuya đến mức này nhưng cũng đã 2 tháng nay, thường xuyên anh rơi vào trạng thái mất ngủ một cách bức bối. Đó là dù mệt rũ người ra, các cơ bắp cần được thả lỏng nhưng mắt cứ chong chong ra. Dù cố nhắm lại đấy nhưng có bao nhiêu những câu chuyện vụn cứ chạy qua trước mắt như thước phim quay chậm. Bây giờ, anh biết chắc nếu mình nằm xuống giường, trở mình liên tục trên đệm hay co ro trong chăn thì trong đầu sẽ lại nghĩ đến những chuyện gì. Cái hạn phải trả nhà đến ngày một gần mà việc tìm kiếm mua hay thuê một căn nhà khác lại chưa đâu vào đâu. Cứ tưởng tượng ra cảnh hai anh em sẽ đứng ra giữa sân khu tập thể với một đống lỉnh kỉnh những đồ đạc hổ lốn mà khóc. Hay là may mắn hơn, là một sự tưởng tượng viễn cảnh đang cười rạng rỡ hay soải chân trên sofa ở căn nhà mới chăng? Đôi khi những mạnh suy nghĩ còn khiến mình đi xa hơn thế, trần nhà màu gì, sàn nhà ra sao, phơi quần áo chỗ nào, cửa sau cần mấy khoá… Nó tỉnh táo đến mức nổ tung đầu óc chứ không bay bổng dẫn dụ vào êm ả như mẹo đếm từng con bướm vàng trên đồng cỏ bất tận để vỗ về giấc ngủ. Những cơn mất ngủ như thế này thường khiến anh kinh hãi những chiếc gối tại sao không còn êm như ngày còn mới, tường nhà sao lại lạnh kinh hồn khiến bàn tay chạm phải nổi da gà… Dễ quạu lên, đau đầu bức bối nhưng không thể làm gì nổi. Đêm tối bao quanh đặc quánh. Mở mắt ra cũng chỉ thấy bịt bùng và những âm thanh thành phố nhỏ giọt ở rất xa. Có thể là một tiếng động cơ đều đều vô cảm, tiếng còi xe lẻ loi trên lộ xa…

Rất lâu rồi, anh chưa được nghe thấy tiếng thạch sùng tặc lưỡi hay tiếng gà gáy đòi buổi sáng như ngày xưa ở nhà…

4 nhận xét:

  1. Good morning! Neu e co nick cua anh MIT thi chac da "han hanh" dc gap a online vao gio nay. Chuc anh som "an cu lac nghiep".

    Trả lờiXóa
  2. [aLvjN]…«Bo*m pEo' tjnh quaj' hehe»…[???]lúc 00:39 6 tháng 3, 2008

    cho em add blog na'

    Trả lờiXóa
  3. Thầy bói gieo quẻ cuốn tiểu thuyết mà bạn Mít xem nhất định là TIẾNG NGƯỜI của Phan Việt. Đúng thì được thưởng, sai thì... thôi nhé :P

    Trả lờiXóa
  4. Em ơi đi mua sách nhớ rủ chị ngay.

    Trả lờiXóa