Thứ Năm, 28 tháng 12, 2006

Sinh nhat dem

Sinh nhật CMIV được bắt đầu từ ibox café tới toilet pub. Ngày hôm nay sẽ là một sinh nhật đáng nhớ.
Xin cảm ơn
1. Cặp đôi Lưu Hương Giang và Hồ Hoài Anh. Chúc mừng sinh nhật Cu Tí, em kém anh gần 1 năm. Chúc mừng sinh nhật lần thứ 26 của em. Chúc Cải bắp của em và Giang thành công
2. Cảm ơn Q. ông bao giờ cũng là người bạn thân thiết nhất của tôi. Ông lo lắng cho tôi, có mặt bên tôi khi tôi cần. Tôi yêu quý ông và luôn cần ông mỗi lúc.
3. Cảm ơn Mai Thang, Phương Mai, Thuỷ Béo, Jun dat và Hiền IT, Lâm Lâm. Lúc xỉn này không thể tìm được từ ngữ sánh với các bạn
4. Cảm ơn a Huy Tuấn, Việt Tú, Thanh Phương, các anh luôn là đại ca nghề nghiệp của em
5. Cảm ơn Mỹ Trang, Nam đen DJ và pianist Ibox. Sinh nhật vui là vì các bạn
6. Cảm ơn Thuỳ Minh, Đức Béo, Mai Mèo. Các đồng nghiệp lớn
7. Cảm ơn Thuỷ Tiên Tuyết trắng và Aukio. Các em đúng lúc và tinh khôi như tuyết vậy
8. Cảm ơn Đăng Khôi và Vũ Hải Đăng, Các em góp vui cho một ngày đáng nhớ
9. Bryan. Em nói đến làm anh chờ
Cảm ơn. Ngày 28 mới bắt đầu thôi

Thứ Ba, 26 tháng 12, 2006

Đã tìm thấy món quà cho mình

1- Cảm giác vui vẻ bắt đầu từ Đại hội Công đoàn cơ quan. Vui đến chiều, khi nhận được email của Tâm và Yến. Hai cô quá nổi tiếng, tôi cảm thấy ghen tị với những điều đó. Tâm viết mail lúc 2h10 nói về cảm giác ở nhà đêm Giáng sinh. Chúc em thành công với giọt mồ hôi của mình

2- Chiều cafe với Lâm Đại Ngọc và 6 PM. Chuyện nhảm kéo dài đến hết trận lẩu nấm với HHT Group. Gặp hai bà bầu đáng yêu. Chị Vân hẹn sẽ đến sinh nhật, mình sẽ trao trả món quà cho chị, giữ lâu quá rồi.

3- Niềm vui, cuối ngày khi đã tìm thấy món quà cho mình. 3 chữ thư pháp do nhà thư pháp trẻ viết lên lưng. Đáng nhớ và không thể quên đâu. Món quà tuổi 27 tròn à. 3 chữ thôi, có ý nghĩa với mình. ƯNG Ý VÀ TUYỆT ĐỐI


Nhẹ dạ nhỉ




Cô Bánh bao sốt ruột gọi ra một góc, "anh đang yêu ai đấy". Trông anh lạ lắm à? Không? Vậy sao hỏi anh, "con giun" phải không? Ừ

Chú Run, sốt vó khi nhìn thấy status "Declan, anh yêu em quá" của mình, nhảy xổ ra. Declan là ai đấy? Hơ hơ, chú đúng là chưa được update, anh yêu quả Declan này lâu lắm rồi. hehe, may mà mình không ghi là Dylan. Nếu không chú sẽ đổ vấy cho mình yêu ... xe nào đấy.

Kết luận, 2 cô chú họ 8 này rất nhẹ dạ. cái thằng Declan nó làm anh siêu vẹo tinh thần. Nhưng yêu ai thì cô chú biết cả, tình yêu đâu có dễ thay đổi theo ngày được đâu.

Thì đó, nói quên là quên ngay sao được.

Mà anh thì đã quyết có cái dấu ấy trên lưng rồi. Cô chú hiểu chưa?

ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ NHẸ DẠ

Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2006

Noel




ôi, Lô en

Chúc cả nhà Giáng sinh Dzui dze.

We wish you a merry christmas and happy new year

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2006

28




Những ngày này năm ngoái, mình buồn đến rơi hết suy nghĩ. Những ngày ấy ở trong Toilet đêm không nhớ ngày đã được nghe, CMIV, cái này dành cho mày. DJ chơi bản Happy Birthday. Mẹ kiếp lúc đó nước mắt tèm nhem. Cầm chai Chivas nốc đến say. Về nhà trong tâm thần chao đảo, áo quần sặc mùi thuốc lá. Lên giường trở mình mãi không hết lạnh. ôi những mùa đông... Nó đều đặn năm này qua năm khác để tôi đếm mùa nhớ ra ngày sinh của mình. Gần tam thập, chưa bao giờ trọn một mùa đông ấm cả.
Đêm qua, Trang và Nam đen điện thoại lên khai trương Toilet version 3.0. Một đám thân thiết cùng 2 người đẹp Mai Thang và Lưu Hương Giang lên nhún nhảy. Quay cuồng, mồ hôi ướt sũng áo sơmi. ơ, đi chơi hoài mà sao mình vẫn sợ cảm giác của những cái nhìn nhỉ. Chọn một cái mũ kéo sụp ngang mặt. Thấy mình vô tư nhún nhảy... Chỉ cần nhảy thôi, chả cần biết ngày mai thế nào, đêm nay thế nào. Đối diện bàn mình có 2 cô chú 8X ốp la nhau nhảy tình tứ. Thèm phết.
Àh, hôm qua đưa cháu Dế đi chơi đêm Noel và dự party trên khách sạn Dăewoo. Cháu Dế sướng điên vì được chụp hình với ông già Noel, được tặng quà, được chơi bời nhảy múa... Còn thằng cậu nó CHÁN.
ơ hơ, Blog sao mà nhạt quá. Ngày thứ 7 với một đống gạch đầu dòng công việc chưa giải quyết được chữ nào. Mệt. Một lần chat chán chưa từng có với một người bạn. Một cuộc điện thoại bực chưa từng thấy.
Rồi có một lúc nào đó. Bạn có người thân bên cạnh mình mà buồn lòng như không. Có tiền trong túi mà không thiết tiêu pha cái gì. Có ngày để chờ đợi cũng chẳng thiết tha... ôi lá thư thứ3 mẹ viết cho tôi sao buồn quá. :"Mẹ mong con luôn vui và tỉnh táo lựa chọn cho mình". Ôi, bao giờ tôi tỉnh táo nhỉ.
Bạn nào đó có lời chúc sinh nhật sớm trong quick comment. Cảm động ghê, cảm ơn bạn nhiều. Em Lazy đọc đoạn thơ mùa đông ngày xưa của mình, nhớ đến ngày xưa bồi hồi ghê. Ngày đó tôi không thương như bây giờ, hạnh phúc và bình an. Nhớ đến mùa đông Matx, ở nơi đó sẽ có tuyết phải không? Gủi đến luôn Pinochio của mình bài "Georgia in my mind"... Hãy coi như những điều này làm họ ấm lòng, yên ấm hơn nhiều trái tim tôi


Thứ Tư, 13 tháng 12, 2006

Entry for December 14, 2006




Bố của bận

Trong thời gian này, Mít  bắt đầu cảm thấy bù đầu lên với công việc roài. Chết mất,



Blog ngày nào cũng ra vào và không biết viết gì



Chắc cáo bận một thời gian



Thứ 7, lại lên máy bay vào Nam, đầu tuần lại trở ra Hà Nội... Kế hoạch tại Sài Gòn thế nào đây , nhóm DC, CkC, ...?



Thôi, cứ đi cái đã, về tính tiếp

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2006

Entry for December 10, 2006- highland HN , 8h 53




Toc moi



hair: Andrey (Nha Chung HN)

photo: Jundat

location: Highland cafe- HN towers

Entry for December 10, 2006- highland HN , 8h 52




Ha Noi ret. Tranh thu thoi trang mua dong



Photo by Jundat

Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2006

ìa bình minh lên rồi.. (at Suvarnabhumi Airport)




Tôi co đôi chân mỏi rã rời lên ghế. Phòng chờ đang D3 đang tạm thời có một mình tôi. Ngoài kia, bình minh bắt đầu vẽ lên ngoài bầu trời sân bay Suvarnabhumi những vệt màu nước xanh, vàng đỏ loang vào nhau. Từng khoảng không bắt đầu bừng lên ngái ngủ. Sáng rồi đấy. Đồng hồ Thái Lan và đồng hồ máy tính báo 6giờ 17 phút. Mừng quá, đã tìm thấy cái cảm giác giờ giấc đúng như ở nhà

 


Online, chưa có một ai thức dậy. 4 người đang online trong đó có một bạn ở Sing, 1 bạn ở Nhật. Ở những bên đó có lẽ giờ đã đến giờ đi làm sở rồi. Chúc các bạn một ngày mới tốt đẹp. (to mr Hoang Hiep Japan and mr Minh Nhật Sing)


 


Vậy là tôi đang về nhà. Nguyên cảm giác của một đêm không ngủ. Lúc lên máy bay ở sân bay Calcutta vẫn lơ mơ một suy nghĩ rằng, liệu mình có nên tranh thủ ở lại chơi vài ngày ở BăngKok không nhỉ. Hoặc chí ít là dành ra một ngày để shopping chẳng hạn. Vé về Hà Nội của tôi open, nhưng rồi cảm giác muốn được về nhà chiếm hữu tôi tuyệt đối. Trước khi làm một vòng mua sắm tại sân bay, chạy đến thẳng quầy check in và làm thủ tục về nước.


 


Hôm qua trước khi về nhà, quyết định cầm nốt 900 rupi cuối cùng đi quy đổi thành hàng hoá. Loay hoay thế nào rơi mất tờ 500. Vậy là buồn suốt buổi trưa. Lúc định thần mới tính ra cũng chỉ chừng 200 ngàn Việt. Một món tiền không to lắm nhưng cảm giác bị đánh rơi tiếc cực kỳ. Bên Ấn, tờ 1000 rupi là to nhất, rồi đến tờ 500. Ai cũng quý cái tờ này. Tự dưng rơi mất, sao mà không buồn cho được…


 


Đúng lúc này, tiếng nhạc của sân bay là bản nhạc John Lennon mà tôi yêu thích nhất: “All my love”. Bản nhạc mang một kỷ niệm nhỏ tí teo mà chẳng biết rơi rớt nơi nào. NHưng mỗi lần nghe hoặc thầm hát mấy câu: all my love for the first time in my life… nó vương vấn lạ kỳ


 


Và vào lúc này, khi lòng trùng xuống và đôi chân rã rời. Tôi muốn được về nhà. Muốn được ngủ trên giường thân quen không mơ ngủ… Tôi sẽ ngủ một mạch đến chiều, sẽ mở điện thoại xem ai sẽ gọi đầu tiên, sẽ đọc những tin nhắn suốt thời gian qua. Sẽ đi café Tolkin, đi mua DVD, đọc báo… Và tất nhiên, sẽ tự vào bếp nấu ăn một bữa thuần Việt… Đói lắm rồi

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2006

Sáng sớm đầu tiên ở Kolkata




Sáng hiếm hoi ở Kolkata


 


Vậy là đêm qua, sau một ngày trời đánh vật với hệ thống giao thông ở Mumbai, chúng tôi cũng kịp đáp máy bay sang Kolkata. Về đến khách sạn Oberoi ở trung tâm thành phố là 9h trên một chiếc xe “cổ kính”. Tối quá nên không kịp nhìn ngó nó ra sao nhưng chỉ thấy ngay, nó xấu nhất trong những chiếc xe ô tô mình đã đi trong suốt 1 tuần qua. Ông lái xe mắt đeo kính cận, đầu trùm khăn len, mắt luôn dõi về phía trước. Lão vượt đèn đỏ như điên, khi cần sẵn sàng hú còi và kéo đèn hoành tráng.


 


Lúc còn ở Dehli, anh Tuấn Anh của Đại sứ quán mình có bảo, Kolkata là thành phố của Đảng cộng sản nắm quyền. Vì thế người Việt rất được welcome. Tôi ám ảnh mãi điều này từ lúc đặt chân vào phòng chờ sân bay Kolkata. Từ chiếc xe chở hành lý đến toilet, con người. Tất cả đều cũ kỹ quên thời gian. Chúng im lặng không nói năng và khoách lên mình một sự bình thản “Tôi là của chung”. Người đại diện ra đón chúng tôi đặc trưng công nhân. Mắt kính dầy, áo len cộc tay cũ kỹ, tóc bạc rối lung tung và giọng nói thì sang sảng. Mỗi câu nói đều ở âm vực cao, khoẻ khoắn, đều đều nhau phát sợ. Nói điện thoại mà như phát biểu tại hội nghị, hùng hồn và tự tin ghê gớm.


 


3 chị em người Việt nhìn ngắm đường phố, im lặng nhìn nhau. Tôi mở cửa số xe ôtô, mùi nước đái bò khắp con đường vào thành phố. Và cứ thế im lặng đến khi vào khách sạn. Bên ngoài, con phố đang bị mất điện. Nhưng tất nhiên, qua cổng thì khác. Một thế giới thượng lưu mở ra, sang trọng từ chiếc thảm chùi chân. Giữa sảnh lobby, một cây đàn piano rất cổ kính đặt hững hờ. Anh chàng pianist quay ra gật đầu chào với tôi và say đắm chơi một bản trữ tình. Cái gật đầu chào ấy ít ra làm bớt đi sự u ám của con đường về từ sân bay.


 


Bữa tối diễn ra sau đó ở nhà hàng Thái Lan trong khách sạn. Lâu lắm mới ăn được một bữa ngon với nước mắm. 3 đồng chí Vietnamese đều sung sướng hỉ hả.


 


Phòng của tôi ở tầng 3 pool view. Chả hiểu sao mình lại đổi phòng tầng 5 cho một bà để lấy city view cơ chứ. Lên phòng mở rèm cửa thấy city là buồn hẳn. Đối diện phòng tôi là một cinema nghèo nàn. Dân nghèo ngủ đầy đường dưới ánh đèn vàng leo lắt. Thành phố rất cũ kỳ. Góc phố này tuy bừa bộn giống như xấu xí hơn nhiều đoạn bên cạnh chợ hàng Da nhà mình. Vừa ở trung tâm thương mại giải trí Mumbai về đây. Càng thấy chán . Chả biết những ấn tượng sau này thế nào. Trên đường phố về đây, thi thoảng thấy có những pano lớn về một “New Kolkata in the future”. Và sự chuyển biến đó đang bắt đầu. Không biết mình sẽ được chứng kiến cái gì nhỉ.


 


Tiếng chim đập cánh. Tôi nhìn qua cửa sổ. Lúc này là 8h- chương trình làm việc hôm nay từ 10h. May mắn, hôm nay không phải là quạ. Mà toàn bồ câu đang sưởi nắng bên ngoài. Ít ra là dễ chịu hơn nhiều so với lũ quạ đen…