Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2006

ìa bình minh lên rồi.. (at Suvarnabhumi Airport)




Tôi co đôi chân mỏi rã rời lên ghế. Phòng chờ đang D3 đang tạm thời có một mình tôi. Ngoài kia, bình minh bắt đầu vẽ lên ngoài bầu trời sân bay Suvarnabhumi những vệt màu nước xanh, vàng đỏ loang vào nhau. Từng khoảng không bắt đầu bừng lên ngái ngủ. Sáng rồi đấy. Đồng hồ Thái Lan và đồng hồ máy tính báo 6giờ 17 phút. Mừng quá, đã tìm thấy cái cảm giác giờ giấc đúng như ở nhà

 


Online, chưa có một ai thức dậy. 4 người đang online trong đó có một bạn ở Sing, 1 bạn ở Nhật. Ở những bên đó có lẽ giờ đã đến giờ đi làm sở rồi. Chúc các bạn một ngày mới tốt đẹp. (to mr Hoang Hiep Japan and mr Minh Nhật Sing)


 


Vậy là tôi đang về nhà. Nguyên cảm giác của một đêm không ngủ. Lúc lên máy bay ở sân bay Calcutta vẫn lơ mơ một suy nghĩ rằng, liệu mình có nên tranh thủ ở lại chơi vài ngày ở BăngKok không nhỉ. Hoặc chí ít là dành ra một ngày để shopping chẳng hạn. Vé về Hà Nội của tôi open, nhưng rồi cảm giác muốn được về nhà chiếm hữu tôi tuyệt đối. Trước khi làm một vòng mua sắm tại sân bay, chạy đến thẳng quầy check in và làm thủ tục về nước.


 


Hôm qua trước khi về nhà, quyết định cầm nốt 900 rupi cuối cùng đi quy đổi thành hàng hoá. Loay hoay thế nào rơi mất tờ 500. Vậy là buồn suốt buổi trưa. Lúc định thần mới tính ra cũng chỉ chừng 200 ngàn Việt. Một món tiền không to lắm nhưng cảm giác bị đánh rơi tiếc cực kỳ. Bên Ấn, tờ 1000 rupi là to nhất, rồi đến tờ 500. Ai cũng quý cái tờ này. Tự dưng rơi mất, sao mà không buồn cho được…


 


Đúng lúc này, tiếng nhạc của sân bay là bản nhạc John Lennon mà tôi yêu thích nhất: “All my love”. Bản nhạc mang một kỷ niệm nhỏ tí teo mà chẳng biết rơi rớt nơi nào. NHưng mỗi lần nghe hoặc thầm hát mấy câu: all my love for the first time in my life… nó vương vấn lạ kỳ


 


Và vào lúc này, khi lòng trùng xuống và đôi chân rã rời. Tôi muốn được về nhà. Muốn được ngủ trên giường thân quen không mơ ngủ… Tôi sẽ ngủ một mạch đến chiều, sẽ mở điện thoại xem ai sẽ gọi đầu tiên, sẽ đọc những tin nhắn suốt thời gian qua. Sẽ đi café Tolkin, đi mua DVD, đọc báo… Và tất nhiên, sẽ tự vào bếp nấu ăn một bữa thuần Việt… Đói lắm rồi

1 nhận xét: