Thứ Năm, 3 tháng 4, 2008

Đêm trước




Thức lâu mới biết đêm dài. Vậy mà có phải thế đâu, càng thức mới thấy đêm càng quá ngắn. Chừng như cứ mong sao đêm cứ dài mãi ra. Đừng có sáng. Đừng có để sớm mai rạch ngọt màn đêm bằng con dao ánh sáng. Mai thôi, lại những vòng bánh xe, sống bằng thứ máu A92 và kích hoạt bằng thứ sóng điện thoại di động vô hình. Ngày và đêm. Hai cuộc sống khác nhau. Dưới thứ ánh sáng chan hoà và vương vãi, mọi thứ trần trụi nhưng chối bỏ sự trần trụi ấy bằng đủ thứ lớp áo quần phấn son. Mồ hôi hay thứ mùi người nhất là hôi nách cũng cuốn theo ào ào công việc và đủ thứ toan tính, vay trả. Chỉ có đêm thôi. Đêm duỗi dài đôi chần mệt trên miếng đệm giường bằng thứ vải satin mát lạnh. Đêm chui giữa lớp grap và chăn màu xanh cốm, thập thò 2 bàn chân hưởng gió từ cái quạt đều đều ở góc nhà… Đêm thản nhiên trôi đi. Ánh sáng đủ nhìn thấy những ngón tay đã quen biết từng phím laptop. Đêm lười biếng và mơ mộng. Tiếng piano riêng tư trộn lẫn tiếng gió đều đến vô cảm. Không có tiếng dế từ kẽ hở nào của căn nhà sơn mịn tường. Không có tiếng mèo gào đực trên mái tôn. Không có tiếng ếch nhái ì oạp như ở quê nhà cả chục năm trước. Đêm là đêm. Đêm như một màn hình vừa bị nhấn shut down. Câm lặng. Mở mắt nhìn sâu vào đêm ấy. Không gian tuy bị giới hạn bằng những khối bê tông nhưng đủ sâu để ném vào mọi thao thức.

Mẹ và em gái chen nhau ngủ trên chiếc giường một của nó bên kia phòng. Nó thích thế, thích được ngủ với mẹ mỗi khi mẹ ở lại nhà. Chứ nếu về nhà bố mẹ, nó cũng chẳng có cơ hội vì sẽ lại đâu vào đấy, phòng ai nấy ngủ, như cái ngày còn đi học ở nhà. Lúc tối, lúc 3 mẹ con ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, anh lớn tiếng hất hàm. “Pha ấm trà. mày”. Đáng tội, trà làm cuộc chuyện nhảm đủ thứ, mê tín có, công danh có, tình duyên có… cứ nối dài ra. Khi nhấc đít dậy ngáp một cái chỉ là lúc ai đó trong 3 người cần vào toilet. Lúc ấy con em mới nhớ ra, ngày mai nó phải đi kiểm tra xí nghiệp ngoài ngoại thành, đi làm từ 6h sáng. Mọi nhịp mới thu xếp lại lúc hơn 11h.

Bình thường ở nhà, bố mẹ ăn cơm từ chiều. Sớm lắm, cùng nhất là lúc 6 tối, cùng lúc với phim Vịnh xuân quyền mà mẹ kể vanh vách từng mối quan hệ chồng chéo vây quanh anh chàng Tạ Đình Phong. Rồi bố nằm xem thời sự. Mẹ cà kê trên điện thoại từ đủ các tỉnh đổ về. Thái Nguyên có này, Lạng Sơn cũng có thể. Quảng Ninh và Nam ĐỊnh thì đương nhiên rồi. Nhà ngoại nhiều con, chị em gái lấy chồng tứ phương. Ngày xưa thì còn biên thư hay hồi hộp đọc đi đọc lại. Chứ giờ mẹ sướng quá rồi, làm bà tám trên điện thoại nấu cháo ninh xương. Thông tin vanh vách các ông anh bà chị làm ăn ra sao, các cháu học hành thế nào, hàng xóm ai còn ai mất… Nói thì nói hoành tráng chi tiết vậy chứ, có khi nhìn mặt lũ cháu gọi bằng dì, bằng bà giờ có khi chẳng nhận ra. Có đi đâu ra khỏi tỉnh lị đâu cơ chứ. CÙng lắm một năm, 2 lần giỗ ông bà ngoại, bố mẹ đi về quê thì may ra gặp được các anh chị em trong 2,3 ngày. Đến hàng cháu, hàng chắt, đứa nào về được thì biết một lần, chả dám hẹn lần sau vì còn đến lượt đứa khác về quê báo hiếu. Lần sau nữa may mà gặp lại, lũ trẻ con lại chẳng lớn phổng lên từ hồi nào…

Lúc chiều, hai mẹ con qua nhà bác ăn cơm. Vừa ăn vừa cà kê cũng đến sầm sập tối. Bữa cơm chiều kéo dài ngoằng vì đủ thứ chuyện ôn nghèo kể khổ như thế này đấy. Nhưng thú thật, chuyện vượt qua được cái vận hạn này, cơ cực kia cũng là điều đáng nể của người già. Nhiều lúc, bạn bè chép miệng, trời sinh voi trời sinh cỏ để mà động viên nhau tưởng sáo. Nhưng thật, cứ ngồi nghe người già nói chuyện ngày xưa, đúng là cứ sống, rồi vượt qua, rồi thành đạt, rồi bồi hồi… Cuộc sống cứ như những cuộc hành trình dài, vượt qua ngọn đồi này, con sông kia mà kéo dài bất tận…

Từ chập tối đến lúc về nhà, chẳng kịp tắm mà chui ngay lên giường sõng soài hình chữ X, cũng chẳng kịp nghĩ ngợi lại những việc đã làm ngày hôm nay. Chợt nhớ ra việc cần phải làm ngày thứ 5 cực kỳ phù phiếm là load American Idol để xem ai rơi nước mắt trong cuộc bình chọn thần tượng. Lúc chờ load về máy, vớ cuốn Tiểu thuyết Đàn bà của Lý lan đọc ngấu nghiến. Tuần rồi mua khá nhiều sách mà chưa có thời gian đọc. Ai ngờ một lần nữa bị ly café cuối ngày với JunDat và phận n đàn bà của Lý Lan lôi đi xềnh xệch hết đêm. Câu chuyện ấy ôn nghèo kể khổ, kể bất tận những thân phận đàn bà li loạn, bên này bên kia… đau đớn, ngạc nhiên, bất hạnh, hạnh phúc, sám hối… Tại sao cuộc đời ai cũng là những câu chuyện thế này nhỉ. MÌnh dõi nhìn vào cuộc đời ấy như một tiểu thuyết. Vậy ai nhìn vào cuộc đời mình để đăm chiêu. Hay họ sẽ cười ha hả lên như xem phim hài hay thấy mỗi việc mình làm đều như một trò đùa games show?

Lúc tối mẹ đảo quanh nhà nhìn ngắm rồi lên kế hoạch xếp dọn. Con em gái thổ lộ sự hồi hộp sắp chuyển sang căn nhà mới… Hai người có những thao thức riêng khiến cho tiếng rì rầm cứ thì thụp trong bóng đêm mãi mới dừng lại hẳn… Thấy thương và yêu mẹ vô cùng. Nếu có đêm nào dài hơn. Nếu có tài năng nào bằng một phần nửa Lý Lan, tôi sẽ viết về mẹ. Giá như chỉ viết đúng được tiếng thở dài hay tiếng cười hắt hết lo lắng của mẹ tôi thôi. Cũng sướng lắm rồi.


7 nhận xét:

  1. Âukio - Đông Âulúc 22:03 3 tháng 4, 2008

    em cũng mong đêm dài ra, và cũng mong viết được như anh...

    Trả lờiXóa
  2. Tớ rất thích Entry này của cậu. Trong sáng và... tràn trề, hí hí!

    Trả lờiXóa
  3. Mình cũng yêu mẹ lắm nhưng chẳng bao h viết được như vậy! Cảm ơn Entry!

    Trả lờiXóa
  4. [aLvjN]…«Bo*m pEo' tjnh quaj' hehe»…[???]lúc 01:46 4 tháng 4, 2008

    em mong co' the^? viet het tam tu dc nhu anh n0 hok hie^U? sao cu*' djnh vjt laj tac tj. mo` troing suy nghj~ mjnh` fai? vjet dc nhieu lam. ah cho em add blog na' anh

    Trả lờiXóa
  5. Chỉ cần "còn" nghe thấy "đúng được tiếng thở dài hay tiếng cười hắt hết lo lắng của mẹ"...là đã sướng lắm rồi , bạn nhẻy ? ;)

    Trả lờiXóa
  6. làm một bài thơ về mẹ rồi post lên đi anh.. thích

    Trả lờiXóa
  7. Nói chung á, gái ngoan của mẹ thì dẫu có đanh đá, nanh nọc với đời bằng vạn dzời thì về nhà vẫn thích rúc vào váy mẹ, nhỉ!

    Trả lờiXóa