Thứ Ba, 1 tháng 4, 2008

Entry for April 02, 2008 - JAZZY DAY




Quyết định tiêu tốn một buổi chiều tại gia sau khi lục tủ lạnh còn 3 cái bánh bao bé xíu. Bắc bếp hấp bánh, nhặt ra đi đĩa mà nóng bỏng tay. Lục tủ lạnh thêm lần nữa, hộp ruốc chỉ còn vài sợi cuối lọ, có vẻ mặn và hơi khô. Chả sao cả, một bữa trưa tương đối. Miễn là không phải ăn chay hoặc mỳ khoai tây Mỹ Linh là được.

Hôm nay mưa. Sáng sớm ngủ dậy là đã phải ra rút tiền. Cái Chứng minh thư mấy lần kinh qua máy giặt đã khiến mình thằng một đứa không tin được. Mấy lần em phát ngân đã nhìn lên nhìn xuống “Ừ, thì biết anh rồi. Nhưng mà cái CMT này kinh quá… Mà ngày xưa sao anh khác thế”… “lần này nữa thôi nhá, lần sau em không rút cho anh đâu. Đi làm lại CMT đi”… Vậy là khổ. Chuyến rút tiền lần này phải móc hết gia sản nên mỗi ngày đi rút một ít, rút cho hết thì thôi nhưng một đứa bán lúa non. Năm nay 5 năm ra trường chưa nhỉ. sắp rồi… Sắp thành một đứa vô sản chân chính (chữ của cô Marry Mai). Thú thực, công chức lương chả bõ lau mồm mà cứ phải ki ki kóp kóp. Giờ lại quay trở về O. Vậy đi.

Mưa gì mà cũng chả bõ mưa, lộp độp suốt đêm. Rồi sớm nay cứ lẹp nhẹp khiến phố xá như đống sình. Tởm ko chịu được. Café xong thì lủi về nhà rồi. Thực ra thì đã nhanh nhảu giải quyết một cuộc hẹn vào buổi trưa rồi về nhà lấy thêm áo rét thôi. Ngờ đâu bệnh lười mới ở nhà luôn thế này.

Mới ôm được quả đĩa SongBook- Thú thực lâu lắm mới nghe nhạc jazz vì nếu không phải có bản Georgio in my mind mà mình thích được anh Michael Bolton cover lại thì cũng không hứng lắm. Đĩa hay, toàn bản kinh điển được Sting, Norah Jones, Joss Stone, Amy Winehouse, Jamie Cullum, Katie Melua, Gabrielle, LeAnn Rimes, George Michael … hát lại. Đáng tiền.

Nhưng nhạc ơi, buồn thấu buồn. Mà một cái buồn chán nản và lười biếng vậy. Điện thoại cho 3 em đối tác, lên một dự định khả thi về album nhạc kiểu này. Người cứ chảy thây ra. Làm gì bây giờ nhỉ? Làm gì mà vẫn nhàn tản mà vẫn nhiều tiền nhỉ?

Ôi mẹ ơi, thèm đi massage ghê, đau lưng quá cơ.

Ngồi một lúc, thấy cái ngôi nhà này ấm áp ghê. Lại rộng rãi nữa chứ… Ngoài kia sáng sủa hơn rồi. Ờ thì ra mưa đã tạnh. Đám hưu trí lại tụ vào đúng cửa nhà mình cãi nhau như trẻ con quanh bàn cờ tướng. Ông nào cũng hoành tráng muốn làm Tổng chỉ huy… Đôi lúc thấy quý cái khu nhà mình đang thuê này ghê cơ. Sắp xa rồi, đâu cũng chỉ non tháng nữa…

Quốc Bảo viết Sài Gòn chưa xa đã nhớ.

Ừ thì đây cũng chưa xa đã nhớ

Trong blog này còn nhớ có một entry gì đó về lúc chuyển nhà lần trước. Sợ tìm ra đọc lại lại thêm một lúc chùng lòng ra mà buồn… Nhìn quanh quất ngôi nhà này, tạm vạch ra một kế hoạch dọn dẹp.

Bao giờ mình sẽ dọn dẹp được hết những tâm tư và tư duy ấu trĩ trong lòng mình đây ta? Cái gì cũ kỹ quá đát sẽ bỏ đi này. Cái gì không còn dùng đến sẽ xếp lại. Cái gì giá trị lại tìm chỗ mà bầy mà đặt này…

Thôi cũng mừng, giờ thì lần chuyển nhà này sẽ khác. Vẫn âu lo đấy, nhưng không nhiều vướng bận mịt mù. Rồi thì tương lai cũng khó khăn, nhưng thấy con đường phía trước rõ ràng hơn.

Thôi, ì ạch vậy thôi, thu xếp lại đi nào

Reason to belive

Don’t cry baby

Walk on by

Some kid of wonderful

Ai thích những bài trên, xin mời tìm đĩa SongBook. Được lắm, nên nghe đi thôi. Nhưng đừng lười biếng như tôi.

2 nhận xét: