Thứ Năm, 5 tháng 10, 2006

Ranh giới




Khi post lời bài hát “Việt nhân ca”- OST Dạ yến, ta chỉ biết rằng trái tim ta cảm thấy rớm lạnh, buồn rụng lơ thơ, chỉ cảm thấy tiếng ca ấy lách ra từ một tâm cảm buồn thương. Khi đó ta chưa xem bộ phim này và nó làm dầy thêm lòng chờ đợi. Còn bây giờ, thấu lòng Vô Loan… Nàng tình thơ hỏi chàng:

 

Đây là lời bài hát phiêu du…


Chàng có thể hát cho ta nghe chăng?


Nó nói về một chàng hoàng tử xuôi theo con suối với một cô gái chèo đò yêu chàng. Cô ấy hát cho chàng.


Đây là một bản tình ca?


Không đây là bài hát về sự cô đơn


Chàng có thể hát cho nàng ta nghe?


Không, không ai có thể hiểu rõ người khác cả. Nếu làm được như vậy thì chúng ta đã không cô đơn rồi.


Khi cha chàng đồng ý cho chàng theo nghệ thuật, ta đã không đồng ý rồi. Theo ta, một người đàn ông không nên làm một nhạc sĩ cô đơn- một sản phẩm của đồi núi và sông núi.


Vô Loan quá đa cảm, chàng quá thừa thương đau và trốn vào niềm vui thơ nhạc. Bởi thế mà chàng cô đơn và chẳng ai làm vơi được nỗi đơn côi ấy…


 


Anh đã nghe 25 minutes bao giờ chưa?


Twenty five minutes too late.


 


Xưa người đợi người mà nghìn năm hoá đá. Nay người giận người 25 phút đã trở thành quá muộn. Thời khắc có nghĩa lý gì đâu nếu trái tim đã mách bảo, em không thể tha thứ cho ta. Thời khắc sẽ là đá vàng nếu trái tim đập tìm nhau mà bảo, em chờ đợi cũng là một hạnh phúc để yêu ta.


Tôi trút một ngày dài mệt mỏi trên bàn phím quen thuộc. Bao ưu tư và lo toan nối đuôi nhau thành những dòng chưa vài vô nghĩa và vô cảm. Đã biết bao nhiêu lần có những entry dở dang mà mãi mãi là dang dở. Đã bao lần viết những đoản khúc dài tăm tối và mãi mãi sẽ là hư ảo bởi một nút delete. Chiếc áo choàng đen phủ lên trên ngày hạnh phúc, ba ri e ngăn dốc lối trượt dài…………. Chả cần ai hiểu nữa, ai đọc được nỗi cô đơn thì đã chẳng cô đơn.


một câu chuyện dang dở khác rải dọc con đường Trần Phú. Tôi muốn chia sẻ sự đơn độc của một lối đi dài. Còn một câu chuyện khác về Lý trí và tình cảm, gác sang một bên đi nếu biết mình muốn gì.


 Tôi đã hiểu, với tôi, chỉ 25 phút thôi biết đâu là quá muộn. Nhưng 1s thôi cũng phải mất hết cả đời. “Ôi, núi có cây, cây có càng … mà một lần chèo thuyền cùng vương tử”- Phận chèo thuyền chỉ biết theo sông thôi.


 

6 nhận xét:

  1. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 18:10 4 tháng 10, 2006

    Uh dung, that ra thoi gian khong quan trong, va khong co loi, quan trong la con tim da mach bao the nao thoi...

    Trả lờiXóa
  2. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 18:11 4 tháng 10, 2006

    Thời gian không quan trọng, và không có lỗi, cơ bản là con tim đã mách bảo thế nào thôi...

    Trả lờiXóa
  3. Sao entry na`y cua ba.n Mi't ddo.c nghe co' ve? Ao' Tra('ng qua' dza^.y ?

    Trả lờiXóa
  4. "...nguoi xua doi nhau nghin nam hoa da
    nguoi nay doi nhau 25 phút da la qua muon..."
    thik cau na`y cua ban Mit qua! cho to trik ve blog nhe!

    Trả lờiXóa
  5. c vừa xem Dạ yến, bài hát cuối phim hay thế chứ, dân tình lại bỏ về lục tục, quá phí

    Trả lờiXóa
  6. Eo, e doc, hieu dc tam su cua anh chet lien` do', hi`hi`...

    Trả lờiXóa