Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2008

Sài Gòn

Sài Gòn lấp lánh đèn như pha lê,
Từ trên ban công chung cư nhìn về quận 1
Chiếc vương miện soi hào nhoáng xuống con kênh xú mùi

Sài Gòn của những hàng me xanh
Xanh thao thiết như kỷ niệm đầu ngày xưa mới gặp
Sài Gòn nóng mướt chảy mồ hôi
Nhưng Sài Gòn cô đơn, không giọt nước mắt nào chảy được
Sài Gòn trống không.

Sài Gòn không nhìn thấy trăng
Vào cả một đêm cách đây 4 năm thao thức ngước lên một ban công sương lạnh
Sài Gòn vô tình
Nuốt tất cả kỷ niệm xuống lòng sông uốn quanh

Tôi cũng đã nói Hãy mang Sài Gòn đi
Mang tất cả những lãng mạn chiều bay bổng
Mang hết qua bên kia đại dương
Mang hết một thời ám ảnh
Tôi tự kỷ mình bằng những giọt nước mắt
Rơi ướt nhoè cả những trang thư
Rồi xoá đi những dấu vết viết bằng tay
Rồi xoá đi những ngập ngừng ngày dại
Mà khóc làm gì
Kỷ niệm như cục nước đá
tan hết rồi, chỉ buốt lạnh vào tim

1 nhận xét:

  1. Nhưng Sài gòn thì chả bao giờ lạnh cả, nó cứ hừng hực lửa như mãi vẫn là như thế, còn lạnh hay không là lại do người.

    Trả lờiXóa