Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

Lung tung




Tự nhiên muốn viết một cái gì đó

Hình như tôi đang trải qua một trạng thái mất thăng bằng nghiêm trọng. Khi mà có quá nhiều điều xảy đến, có quá nhiều cơ hội, có quá nhiều sự việc… đều có thể khiến tôi lâm vào tình trạng hố đen. Thăm thẳm, mất phương hướng, u tối và mệt mỏi.

Thử tắt điện thoại trong 3 ngày. Thử đẩy trôi mình đi đến một vùng đất mới. Thử tự do nói bậy, nói nhảm và mệt nhoài những bước chân nặng nhọc. Rồi lại khấp khởi trở về, nhấp nhổm trên khoang máy bay khi sắp mơ hồ nhận ra Hà Nội dưới mây. Ào xuống xe, mở cửa và hít một bầu không khí có mùi quen thuộc. Rồi hỏi anh lái xe, Hà Nội bữa nay mưa hay nắng, dường như là đã đi xa lắm vậy… Nói là đi cho thoát vậy thôi, trở về thấy có giá trị hơn nhiều với ra đi.

Còn rất nhiều công việc đang thực hiện ở trước mắt. Lúc này, tôi cảm thấy oải vô cùng. Không thể ném bỏ đi và phải cố để hoàn thành. Có lẽ, sau những kết thúc ấy tôi sẽ đứng lại một thời gian. Cửa hàng sắp hoàn thiện, có lẽ sẽ có thêm một vài hy vọng khác.

Có những lúc tôi đặt lòng tin vào những điều rất tầm thường. Không thể hiểu nổi tại sao lại dễ dàng có cảm xúc như vậy. Có những lúc nhịp tim hồi hộp như không nén được niềm hạnh phúc. Có những lúc lại nhói lên như một nhát dao ghen tuông. Lộn xộn và không thể sắp xếp được những mớ tình cảm ấy.

Có những lúc nghĩ đến những sự hữu hạn. Tiến một người bạn về nơi vĩnh hằng. Thương những người ở lại chợt như vô nghĩa trước bất hạnh bất ngờ. Nước mắt đã rơi. Khói nhang cũng đã tiễn người. Thực mong chị sớm bình tĩnh lại, có sức khoẻ và nghị lực nhiều hơn với con đường độc hành.

Không ai biết trước được tương lai nào đang đón đợi cả.

Hôm nay là giỗ đầu bà nội. Tròn 1 năm trước đang cuống cuồng chạy xe từ Đài Trung về Đào Viên để đón chuyến bay gần nhất về nước. Rồi bước đi trong dòng người khô nước mắt. Một năm nhanh quá. Có những ký ức cũng đã nhạt màu rồi.

Và có cả một mối tình cũng đã mãn một năm.

Nhưng mà thôi. Tương lai là ngày mai. Cứ sống tốt mỗi ngày, mỗi ngày chọn một niềm vui mà tiếp nối nhau…

4 nhận xét:

  1. về mặt lý thuyết mà nói thì ra đi để tránh
    nhưng khốn kiếp thay đi mới thấy đúng là ra đi chỉ để trở về
    nhưng khốn hơn cả là nhiều lúc nghĩ là về đâu. con đường đấy, HN đấy , những ngừoi đấy, mình thực sự cần cái chấm nào trong hàng tỉ cái chấm của cái sự trở về đấy.
    ... chỉ tại không muốn quên.
    chứ cần đâu phải nhớ.
    rồi tao sẽ sống một đời sống lềnh phềnh và chết rấp ở mảnh đất được gọi là "quê hương" này, vì tao đêk có cảm giác dứt bỏ được nó.
    mà không khát trời rộng, thì sẽ chẳng bao giờ có.
    cái khoảng trời nhiều lúc tưởng là to...
    mek kiếp, sao mà có lúc nó bé đến vậy???
    ... và cả một vùng đất tưởng bé tí tẹo
    rồi sao nó lại thành ra mênh mông hẫng hụt đến thế???

    Trả lờiXóa
  2. Này, cái hình sin lên xuống ám ảnh cuộc đời của b ch mình hình như đang trùng nhau đây này. Bức bí khó tả, chán ngán kỳ cục, làm cái gì nó cũng như là đeo đá trên lưng ấy. Đi xa thế có làm theo những gì b chỉ dẫn không đấy?

    Trả lờiXóa
  3. mít_mập( Vàng ươm )lúc 19:20 11 tháng 7, 2008

    đúng vấn đề của em cũng là ở cái mớ cảm xúc lộn xộn và ko sắp xếp lại được cho có trật tự hơn mặc dù em vẫn được coi là con nít...nhưng trong đầu lại toàn những suy nghĩ phức tạp khiến bản thân mệt mỏi vô cùng, có lẽ cứ như anh nói cứ sống tốt mỗi ngày, mỗi ngày chọn một niềm vui mà nối tiếp nhau, có lẽ cứ nghĩ ngày hôm nay sẽ wa và ngày mai sẽ lại đến, ngày mai đến rồi thì sẽ ko thể lấy lại được ngày hôm wa đừng nhìn lại về nỗi đau của ngày hôm wa mà nhín tiếp về phía trước có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn......

    Trả lờiXóa
  4. Anh buồn, chán vẫn còn có đường mà đi. Còn em thì đang bế tắc gần chết, chẳng biết làm gì cho ổn. Cứ sống tốt hoài mà chẳng thấy niềm vui đâu.

    Trả lờiXóa