Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008

Phải đi thôi




Quả thực, chưa bao giờ tui lâm vào tình trạng thế này

Cáu bẩn. Nhìn đâu cũng thấy khó chịu. Nền nhà bẩn. Khó chịu. Toilet ố vàng. Khó chịu. Hết kem đánh răng. Khó chịu. Giầy không bỏ vào tủ. Khó chịu. Áo quần gấp không đúng nếp. Khó chịu. Bếp ga không chùi. Khó chịu. Mũ bảo hiểm để không đúng chỗ. Khó chịu. Cánh lò vi sóng không đóng. Khó chịu. Khay làm đá không có nước. Khó chịu. Trái cây để quá ngày. Khó chịu. Quần áo khô không rút vào. Khó chịu. Giá sách phủ bụi. Khó chịu. Hoa tàn không vứt. Khó chịu. Lịch không bóc. Khó chịu………… AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH. Túm lại là cái quái gì đó không đúng trật tự, không đúng nguyên tắc. Là mình có thể phát điên lên. Tui thề, tui không muốn làm một thằng đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành. Tui thề, tui cũng không muốn trở thành một thằng khó chịu đến mức đo đếm những lỗi thường gặp trên… Nhưng thực tế, tôi bước về nhà với một tâm trạng phát điên lên…

Thời tiết cũng thế, Nhà mới chưa hoàn thiện. Chẳng phòng nào có máy lạnh. Ngày thì nóng oi ả, còn đêm thì muỗi muốn khiêng mình ra đường. Giấc ngủ nào cũng trằn trọc. Người nhà nói kê giường ngang dầm nhà không tốt. Giấc ngủ không yên. Nhưng từ hôm đi công tác về giấc ngủ nặng nhọc khủng khiếp. 2 trận ốm như kéo dài. Mệt mỏi.

Chuyến công tác Hải Phòng thành công nhưng có vài sự cố và hiểu lầm không đáng có. Mệt mỏi. Có lúc nằm thượt ra mà nghĩ ngợi. Mẹ, làm lắm để làm gì cơ chứ. Tức điên

Nhắn cái tin cho ông bạn về cái sự mệt mỏi. Rồi ngồi café, ổng bảo. Mày đi chơi đi. Đi đâu vài ngày cho thư giãn… Ồ, lâu lắm rồi không có cảm giác được đi nghỉ. Hôm ở Hải Phòng cũng tranh thủ một tối ra Đồ Sơn. Ngồi trước biển. Biển đêm đen thẫm lại. Bão tố vần vũ từ xa báo cơn mưa lớn. Đi dọc bờ biển cũng một người bạn, nhắc lại vài kỷ niệm rất cũ. Rồi cũng phải về thôi… Chả có ký ức nào của kỳ nghỉ mà đó chỉ là một khoảng trống công việc nho nhỏ… Mưa như trút nước trên đường về. Đâu có yên đâu, Có ở lại thì cũng buồn như trấu.

Chợt nhìn lại, ừ nhỉ,. 3 tháng làm việc điên đầu , lao vào kiếm tiền cũng như lao vào giúp bạn. Chẳng có thời gian nào nghỉ ngơi. Thời gian cứ lấp lên những công việc nối đuôi nhau. Kiếm tiền trả nợ. Kiếm tiền để lấp vào cái nhà mới … Như một con thiêu thân, đốt hết sức khoẻ, niềm vui và thời gian. Đã bao lâu rồi không có một kỳ nghỉ đúng nghĩa… Xa xỉ ư, đúng là từ nghỉ mới thực là xa xỉ.

Thế thì phải đi thôi. Bạn rủ, ok, lên đường. Lao ra đặt vé và quyết phải dành cho mình một chút thư giãn, chiều chuộng. Ra đường để không phải nhìn thấy nước mắm dưa hành ở nhà. Ra đường để quay về rồi lại có thể làm những công việc khác… Phải đi thôi

7 nhận xét:

  1. Kho than the!!!

    Trả lờiXóa
  2. С.Ф.Ν.G H.Ї.Ё.Цlúc 23:20 4 tháng 7, 2008

    di choi vui ve di anh a. O nha mai chi met moi va nhuc oc thoi.:X

    Trả lờiXóa
  3. "Mẹ chồng" đi chơi, Oanh ở nhà tha hồ thoải mái

    Trả lờiXóa
  4. du hí ở Thái cho vui vẻ, bạn yêu, mai tao thì cắm mẹt vào cái bánh gatô sinh nhật thằng con giai

    Trả lờiXóa
  5. Tiền mãn teen đâm ra khó ở ghê nhỉ. Hì hì.

    Trả lờiXóa
  6. Kỳ nghỉ đúng chất NGHỈ :)

    Trả lờiXóa
  7. Đồ quá quắt, đem con bỏ chợ.Ông đành phải phát sóng CT với những gì đang có.Hãm lắm, khổ thân mình cái tội cầu toàn
    b-(

    Trả lờiXóa