Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Nghe khói mùi thấy cay cay




3

Sắp xếp lại từng ngăn ký ức, Lật giở từng trang của cuốn album hình thời gian… tôi hít hà để ngửi từng mùi vương vẫn mãi. Nói thơ theo kiểu Trần Dần, tự dưng tôi thấy thời gian mùi. Mùi mẹ, mùi bà, mùi cha, mùi ông nội. Gia đình mùi, người thân mùi. Thân thương cả con mèo mùi…. Mùi lớn lên theo tôi, tôi biết đói với thức ăn mùi, biết náo nức với sách vở mùi ngày khai trường, biết tự hào với khăn quàng mùi. Lớn hơn biết chộn rộn giao thừa mùi, lá dong- xôi nếp- pháo tép đì đùng. Mùi tết nhất, mùi cuối năm nối đuôi mùi xuân mới… Rồi bốn vách mùi căn phòng sinh viên, ẩm dột mùi khi mùa mưa đến, ngột ngạt mùi khi dưới nắng chói chang. Bốn mùa mùi chen chúc giọt mồ hôi, vấn vương mùi mối tình đầu yêu dấu…

Bạn phương Nam lần đầu ra Hà Nội, đi giữa mùa thu hít hà mùi hoa sữa, thốt lên “Nghe mùi gì thơm vậy, mùi Hà Nội hả”. Ngộ nghĩnh thay cái cách nói “nghe mùi” của người Nam thay vì “ngửi mùi” của người Bắc. Ngẫm ra có cái hay, “mùi" nhắc cho người ta thấy cả âm thanh, gợi cả hình ảnh cơ mà. Mùi hoa sữa thì mơ về Hà Nội. Mùi cỏ cháy nhớ xứ cao nguyên. Mùi trầm nhang nhớ về gia đình nhỏ…. Ngũ quan cảm giác bình đẳng, thứ gì cũng có lợi thế định danh một nỗi niềm. Để nhớ thương, để nôn nao hay hồi cố tri tân thì nhiều lắm. Chọn dăm ba mùi đâu nói hết được đâu… Chỉ biết rằng giờ là người trưởng thành, mỗi lúc đi xa về, bước ra cửa máy bay đã muốn hít tràn căng một bầu thân quen cái mùi nóng ứa mồ hôi xứ Bắc, mở cửa taxi cho gió cánh đồng mang mùi đồng mùa vào tận chỗ ngồi. Đi xa thì nhớ thân quen, mùi đến trước đón chào người quen cũ. Khi đã thuộc một mùi, mới nghe đã như gần gụi. Khi đã nhớ một mùi, tâm tư chỉ muốn đến bên thôi.

Bạch Vân

Bản full đăng trên tạp chí Đẹp số Tết ta

1 nhận xét: