Thứ Năm, 29 tháng 3, 2007

Ôi tình yêu




Lại một entry không thể không viết entry trước, chả biết có là thơ không nữa nhưng đang rất là dang dở. Một cú điện thoại cắt ngang nên đành phải post luôn. Ai dè số lạ, 15000, trời, call từ Mỹ về xuyên đại dương, xuyên màn đêm, xuyên tất cả mọi thứ thuộc về tâm linh và trái tim. Khi tôi đang nghĩ đến một điều gì đó, người ta xuất hiện đường đột khủng khiếp. Choáng váng đến bây giờ...

"Bất ngờ" đang lái xe tới trường. Người đó điện thoại sau lần đầu tiên sau 3 năm ra đi. Và cũng đã hơn 1 năm kể từ ngày gặp gỡ gần đây nhất. Người đó nói vì nhớ mà gọi... Nhớ gì phải hơn một năm mới thèm nhớ. Nhớ vì nghe Bức thư tình thứ 10 tới mòn đĩa mới thèm gọi... Nhưng tôi biết, đó là một sự bất ngờ quý giá. Tôi biết cú điện thoại có thể làm đêm dài vì mất ngủ. Cú điện thoại sẽ cào vào những vết sẹo nơi sâu kín...

Mới đây xem 2 bộ phim, cũng là những bất ngờ không thể không liên tưởng.

"Happy birthday"- Phim Hồng Kông do Cổ Thiên Lạc đóng vai chính cùng một em nào ấy nhỉ. Quên tên rồi. Câu chuyện về một chàng sinh viên đào hoa và một nàng pianist. Họ quen nhau qua một người bạn thân của chàng. Mối tình đến, rồi chàng đi và không lý do khiến nàng có thể đau đớn. Nước mắt rơi nhưng nàng không tin họ có thể hết yêu nhau... Những cú điện thoại cũng từ Mỹ trở về tưới tắm cái cây hy vọng cho nàng... Câu chuyện này thực và giống khủng khiếp một vấn đề lớn của tôi. Kết của phim đến nay vẫn mở. Tôi đã phải tắt TV lúc họ từ biệt nhau và chuyển bản DVD nhờ người bạn xem giùm. Cảm giác bộ phim ấy như một lá tử vi, ai biết trước thì thật khó để mà sống không lo lắng... Chỉ nhớ trên bìa đĩa viết thế này. Những ngày lễ làm người hạnh phúc thêm hạnh phúc, còn kẻ cô đơn càng thêm cô đơn.

"Love in the city"- Phim Trung Quốc do Dư Văn Lạc thủ vai chính. Tình yêu đẹp và lãng mạn khủng khiếp về chàng cảnh sát giao thông yêu cô giáo viên mẫu giáo. Chàng hàng ngày ngăn đường cho nàng dắt đàn vịt con qua đường. Cô giáo khiếm thính nên mắc lỗi phát âm, nàng thích sống như một người câm và chỉ nhìn cuộc sống không âm thanh. Nàng đã yêu chàng cảnh sát ngây thơ tốt bụng từ lâu, cho đến một ngày thấy chàng cũng im lặng, ra giấu bàn tay hỏi thăm nàng.... Tình yêu không có lời, nàng muốn hét lên sung sướng nhưng niềm vui ấy chẳng cần nói ra... Rồi họ đến với nhau cũng đầy lãng mạn và ngang trái. Cha nàng không muốn họ đến với nhau vì cô có thể qua đời nếu sinh con như người mẹ đã sinh ra cô. Cha nàng không biết nàng có thể vì tình yêu như mẹ nàng, sẵn sàng hy sinh cuộc sống để đem đến một sinh linh cho người nàng yêu... Nàng trốn cả chàng, trốn cha nàng để dưỡng thai ở một nơi rất gần với chốn kỷ niệm. Nơi ấy, chàng trai đi tìm nàng mãi, đã quay về để hái hoa dại mang đến cây cầu với lời hẹn sẽ tặng hoa cho nàng mỗi ngày... Rồi chàng không thay hoa như thường lệ, bó hoa khô dần trên cầu khiến cho nàng tức tưởi tưởng chàng trai đã gặp chuyện không lành. Nàng khóc trên cầu đá với bó hoa tình yêu đã khô trên tay. Chàng đến, chàng đứng đằng sau nàng với nước mắt và bó hoa tình yêu không bao giờ héo của mình... ôi tình yêu, nó là thứ gì vậy mà cuộc đời lúc nào cũng bay bổng và đầy thi vị. Và ai cũng phải khóc, phải nhớ thương, phải đau đớn nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Để có hạnh phúc, tôi cũng sẵn sàng chịu mọi thử thách đã và sẽ đến với mình. Chắc chắn vậy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét