Thứ Năm, 17 tháng 1, 2008

Entry for January 17, 2008 Viva Forever




Tôi vừa ăn cơm xong, chui lên giường định nằm nghỉ sau một ngày dài miết với 2 chầu café Tây ở 2land làm việc với một khách hàng là ông chủ giàu có. Buổi chiều nay là một cuộc hẹn làm việc bị delay từ 3 giờ sang 6h chiều ở tận Hà Đông. Điều đó có nghĩa là chặng đường chừng 10km đi xe máy mất khoảng 20phút nhưng lại thành 1 tiếng tròn. Đi xe hơi vào thời điểm tan tầm, dù đã chọn đi con đường thoáng nhất, dù Hà Nội đã hoàn thiện giải toả nút thắt Ngã tư Sở và đường vành đai 3… Vẫn cứ mệt.

Cái số tôi chả sướng được. Đi xe hơi mà thấy mệt quá chừng. Người nôn nao từ chiều vì từ sáng ăn được 3 lát bánh mì quẹt patê trong quán café, cộng với 1 ly latte và 1 cốc trà lipton. Tôi cảm giác buồn nôn. Xe của ông bạn còn mới, cái mùi vương giả từ những miếng da bọc ghế xe khiến mình nôn nao. Đã thế cộng với 2 mùi nước hoa đàn ông khác loại trộn lẫn với nhau làm quãng đường như dài mê mỏi. Đôi lúc tôi phải gạt cửa kính xuống để vội vàng hít một tẹo gió lạnh mùa đông và phập phồng thở. Một tẹo thôi là phải kéo lên ngay, người trong xe hơi ỉ lại mình trôi trong chiếc máy sưởi kín mít nên mặc phong phanh áo mỏng. Chiếc xe hơi đời mới 2007 kín đến mức tiếng ồn ào thành phố ngoài kia cũng chỉ như thoảng bên tai đều đều không rõ chữ.

Tôi mệt thấy rõ. Bạn đồng hành cũng trải qua một ngày việc với tôi từ đầu nên anh ấy có vẻ thông cảm. “Chú ngả ghế ra ngủ chút đi. Lát gặp khách hàng thì lại cần phải tỉnh táo”. Tôi ngả ra ghế, co mình và cũng muốn ru mình một lát. Tiếng vọng của buổi tan chiều ngoài kia vẳng đều đều. Thi thoảng chỉ có tiếng còi xe là rú lên bất ổn. TIếng hú xe cấp cứu rục rã bất ngờ, giật tôi dậy, nhổm mặt trên cửa kính. “Tai nạn à anh?” , hoá ra chỉ là một chiếc xe về viện chứ không phải là một vụ va chạm trên đường.

Ngồi ghế trước, lại phải tiếp tục những câu chuyện vụn lẻ với anh bạn cầm lái. Thực ra anh ấy có tài xế riêng, nhưng trong cuộc hẹn công việc chiều nay, anh ấy tự lái xe qua tận nhà đón tôi. Ngồi đằng trước tức là coi mình là bạn đồng hành, là phải cùng trò chuyện cười đùa, cùng chia sẻ những gì đang diễn ra trước mũi xe. Và tất nhiên, phải luôn giúp anh ấy tỉnh táo khỏi những cơn buồn ngủ thường đến lúc muộn chiều.

Ở Việt Nam tài xế ngồi bên trái. Vị trí tôi ngồi có thể tưởng tượng đúng như mình đang lái xe ở bên Anh, bên Ấn vậy. (Tất nhiên không tính chiều lưu thông bên phải đường về lý thuyết giao thông). Nói vậy đủ để thấy những gì mình chứng kiến trước mắt kia là những gì mà người tài xế phải trải qua. Tại ngã tư Khâm Thiên- Lê Duẩn, chúng tôi phải mất chừng 25 phút mới thoát được khỏi nút cổ chai này. Xe máy, xe đạp và cả những người đi bộ như những hạt cát len lỏi vào tất cả chỗ trống, khe hẹp giữ những viên đá tảng là những chiếc xe ôtô đang nhúc nhích từng bước kia để tạo thành một khối bê tông người xe chặt cứng. Không gian là tràn ngập mùi khói xe chứ chẳng phải thứ khói lam chiều thanh thao vơ vẩn trong ký ức chiều tà nào. Chiều Lê Duẩn vào Khâm Thiên được phép rẽ phải nhưng dù có bế tắc mà đấm vào vô lăng, bóp còi ầm ĩ thì cũng chẳng ai có được cái kẽ nào mà lách. Người đi thẳng hồn nhiên đậu vào phần của người rẽ. Có người rẽ cũng chẳng thiết nhìn đèn mà cẩn thận chấp hành luật giao thông, đèn đỏ là cứ đứng cho an toàn. Tôi đã từng 2 năm đi xe máy hàng ngày tới toà soạn trên con đường này. Cũng có lúc tôi lẫn như hạt cát trong khối bê tông kia, có lúc tôi cũng đã uất hận đứng đằng sau hít khói và rủa thầm những người như giẻ nút, bịt kín cái kẽ hở cho mọi người chảy mình vào luồng đường Khâm Thiên.

Có ngồi xe hơi mới thấy cái khổ của người lái xe (mà cũng thấy cái sướng rét không đến thịt, mưa không tới đầu). Tôi cũng từng mấy lần trễ máy bay vì kẹt xe taxi trên đường Nam kỳ khởi nghĩa ra sân bay Tân Sơn Nhất mấy lần. Nói chung, cứ kẹt xe lại thèm và thấy đi xe máy thật sướng. Sướng là mình như hạt bụi, hạt cát, cứ thế mà chảy qua cái kẽ hở của cũng những hòn đá tảng cồng kềnh cho đến khi nào bị chững lại vì vạch vôi trắng ngang đường thì thôi. Nhưng cũng cứ ngồi thử trước xe hơi đi mới thấy cái hãi của những người lái xe gắn máy. Thôi thì lạnh lách điệu nghệ, va chạm khốn khổ. Ai cũng cố mà giành lấy vài giây đèn vàng, vài m2 chỗ trống trên đường, ai cũng muốn về nhà sớm hơn vài phút… Đường chiều, ai đi trên đường cũng giống ai với chiếc dạ dầy rỗng, đôi mắt vô thần mệt mỏi và tâm thức bồn chồn mở cánh cửa nhà…

Kẹt xe đã khổ. Anh bạn tôi ngồi trong xe ức chế đã đành, nhấn phanh chân liên tục, lại còn nơm nớp với đủ thứ đèn sinhan, kính chiếu hậu và cả nước sơn xe bóng lộn ngoài kia. Chỉ một va chạm nhẹ thôi, người đi đường chả sao, xe máy cũng hồn nhiên vượt qua, lịch sự thì cho cái vẫy tay xin lỗi. Nhưng với ông chủ xe tích cóp cả chục năm thu nhập thì xót như xát muối với những vết xước dài nổi bật trên nền sơn sang trọng. Chưa hết, anh bạn còn kể, giờ ở Hà Nội ngoài nạn bẻ kính chiếu hậu (mà bẻ rất cẩn thận bằng tuốc nơ vít nữa kia) còn mới sinh ra nạn cầm chìa khoá cào sơn những xe mới, xe đẹp đậu lề đường… Chả biết kêu ai, chả biết bắt ai, đánh ai chửi ai… chỉ biết thương cái thân mình tốn tiền mua xe, hàng ngày rửa xe quét phất trần liên tục mà rồi có ngay những vết thương lòng không thể liền da này…

Rồi, đó, thấy chưa!

Thằng nhà nghèo thì phát mệt với say xe hơi sang trọng đắt tiền trong thành phố kẹt xe

Thằng nhà giàu cũng phát nhục với chiếc xe gần tỉ đồng không nhúc nhích được trên con phố cổ và xót ruột nghĩ đến những vết thương ngoài da… xe.

Tôi muốn làm người nhà giàu. Tôi muốn sự thành đạt trong tương lai rất gần với nhà lầu xe hơi và những bộ vetton cà vạt sang trọng

NHưng tôi không muốn kẹt xe, tôi không muốn thấy người ta chen chúc nhau bằng xe hơi. Tôi muốn nhìn thấy cảnh chúng ta ngồi trên những chiếc xe hơi nối đuôi nhau an toàn và đúng luật trên những con đường giao thông trên cao lồng vắt vào nhau như khung cửi không gian kia…
ÔI, tôi sẽ giàu có khi nào đất nước mình giàu có nhé.

Ừ nói tóm lại, có lẽ mình chỉ có những khát vọng bình thường, là người bình thường giống như những người bình thường thôi…

Sáng mai, tôi sẽ lại mang mũ bảo hiểm, dắt xe máy ra đường. Chiếc viva này đã gắn bó với tôi 10 năm rồi. 10 năm vẫn tốt, Viva forever…

6 nhận xét:

  1. me to, viva forever... Trời ơi! ngày nào đó phải thay đổi chứ!

    Trả lờiXóa
  2. С.Ф.Ν.G H.Ї.Ё.Цlúc 21:01 17 tháng 1, 2008

    something is forever but something isnot.

    Trả lờiXóa
  3. mới đọc cái title em tưởng bác định viết về spice cơ

    Trả lờiXóa
  4. vậy ra em cũng ké được một tí cái Viva Forever của anh hén...

    Trả lờiXóa
  5. Túm: say xe => Ghét xe=> nói nhảm. Có xe với ch quá dễ, nhỉ! Chỉ có điều chân íu tay mìm nhu b ch mình thì nên thuê lái xie rất khĩe

    Trả lờiXóa
  6. ối con ơi, vẫn xe Viva à? Học tập anh Lâm đi con, đổi xe VESPA cho sành điệu đi. Lâu không gặp con,dọc blog thấy hay chán, mệt là thế nào? Sống cho thật hùng dũng vào chứ...

    Trả lờiXóa