Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2007

Khi nắng xuyên qua nỗi buồn




Thời tiết của những ngày áp Tết này thực lạ. Sáng sớm vẫn còn cuộn mình trong chăn, khó mà rời mình ra khỏi cái kén ấy được một cách nhanh chóng. Bước ra phố đi làm xênh xang áo ấm khăn choàng. Vậy mà cứ đến chớm trưa, khi viên đá trong ly café bạn bè ở chợ Âu lạc vừa tan mảnh cuối cùng là nắng lên. Nắng rạng dần khoảng tường vôi trắng của khách sạn Metropole phía trước mặt, làm sáng lam những tàng cây… Lò sưởi của Âu lạc đã tắt đi. Vào lúc này, tôi đã phải tròng kính đen và vứt thẫn thờ áo khoác trên tay lái và đến sở làm. Và cả buổi trưa cứ thế, áo sơ mi phong phanh, tay xoắn cao qua gối chạy qua chạy lại hai nhà của cơ quan hoặc ào xuống café Trịnh bên hông tán gẫu với đồng nghiệp. Da dẻ cứ mốc trắng. Thi thoảng có thể bật máu môi vì tội dứt miếng da non… Nhưng chiều xuống và về đêm lại khác, không gian lại nhanh chóng ẩm xì một màu hoang hoá, sương sẽ sàng rơi và rón rén cái rét như hù dọa. Lại khoác áo trở về nhà, chờ cả nửa tiếng mới đủ nước nóng gột cả một ngày không mồ hôi nhưng bụi bặm trước khi lên giường và viết lại mọi thứ đọng lại trong đầu suốt con đường về.

Trưa nay, trong những lúc nắng nhẹ và khô như thế, với Bánh bao chúng tôi ngồi lan dưới vỉa hè 2land Vin Com. Nắng này, Gió này, đủ để có một tiếng nhẹ nhàng chia sẻ đôi câu chuyện buồn. Cả tôi và cô ấy đều đang quá nặng những chuyện ưu tư và vướng bận. OK, biết cả đấy nhưng nói qua nói lại chẳng giống những người bạn thân tẹo nào. Hiểu hết rồi, update sơ sơ rồi tràn qua những câu chuyện vụn khác. Giữa hai khoảng nỗi buồn có một bầu trời nắng nhẹ và mơn man như trưa nay cũng dễ chịu làm sao. Giữa những nỗi buồn thấy vẫn còn những phút thảnh thơi, không nghĩ suy, có thể mỉm cười với những điều bình thường trên phố. Đó là nắng, nắng xuyên qua nỗi buồn…

Ôi cái lũ chúng tôi. Cứ dứt khỏi bạn bè vô tư trong sáng là quay ngay vào những lo toan bề bộn. Con cái, hôn nhân, tình yêu, công việc chính, tiền lương, tiền thưởng, làm thêm, quan hệ đồng nghiệp, dự định thăm hỏi họ hàng Tết nhất, sếp, mừng tuổi… Kể một hồi là rối tung như mạng nhện mà chẳng thể gỡ được sợi nào nếu như con nhện đã chủ động làm tùm lum mọi thứ. Nhưng thứ lo toan kiểu như thế này muôn đời chẳng bao giờ giải quyết được mà đến với từng người như một đề thi cuối năm. Người giàu, kẻ sang, Người tài kẻ giỏi thì giải quyết ổn thoả nhanh chóng. Phận cái tôm cái tép, cứ còng lưng cả đời thì cũng chẳng cõng nổi lo toan. Ơ hơ, dưới cái nắng, nhẹ nhàng mà nhấm nháp thứ đồ uống Tây hoá mà thấy phê. Phê vì vứt cái lo toan ấy đi, 50 chục ngàn mà mua cả tiếng thảnh thơi. 50 chục ngàn dễ kiếm như không…

Ai nói quẳng gánh lo đi mà vui sống.

Quẳng được thì tốt nhỉ. Nhưng nếu cả đời chẳng gánh được gì thì có hoá thảnh thơi không. Trong 2 gánh của đời người chở cả lo toan, chở cả hy vọng. Về đích không lo toan không hy vọng, thấy giá trị của hành trình nhẹ bẫng, đôi khi là con số 0.

Tôi chẳng phải triết gia, chả phải nhà văn lớn tiếng dạy đời. Cũng chưa bầm dập và vung vẩy kinh nghiệm sống. Cứ nhúc nhích từng bước mà tự an ủi mình bước đi như thế. Đôi khi thấy có bạn bè hiểu từng suy nghĩ của mình mà vui quá, ấm lòng như cơn nắng ban trưa. Giữa những nỗi buồn của chúng ta có một vỉa hè nhiều nắng quá. Ấm lòng hơn một chút phải không bánh bao.

Anh biết, có lẽ giờ này em lại vẫn đang buồn… nhưng lại mong trưa mai có nắng.

5 nhận xét:

  1. Em comment cho anh đây. Em đã đọc bài này. Và em luôn thích những gì anh viết!

    Trả lờiXóa
  2. Lúc nào cũng thích đọc những gì anh Mít viết. Cho em copy về post ở blog của mình nhé, anh nhé ;)

    Trả lờiXóa
  3. С.Ф.Ν.G H.Ї.Ё.Цlúc 18:31 8 tháng 2, 2007

    lãng mạnq úa, như là thư tình ý. IU anh Mít quá:*:*

    Trả lờiXóa
  4. Anh vu~ cam? xuc' dat. dao` nhe` ! Giu~ dc cam? xuc' ay' vo cung` kho' day !

    Trả lờiXóa
  5. Chào anh Vũ, đọc bài viết của anh em thấy rất tuyệt. Comment tí vậy.
    Anh chắc không nhớ, ngày anh học tại ĐH Dược có nhận được mấy là thư của em. Lý do em viết thư giãi bày ngày đó là do bài thơ đăng hộ, hoá ra lại là bài thơ của người khác đã được đăng. Chuyện đó chỉ là biến cố nhỏ, còn tình yêu với HHT thì không bao giờ thay đổi.
    Em vẫn thường xuyên theo dõi HHT, nhưng bây giờ chỉ chủ yếu xem những mẩu chuyện sống đẹp & đọc Teen story thôi. Em rất thích những bài viết của cây bút HHT xưa, thế nên cũng hay vào thăm blog của HAT, Trang Hạ.
    Hôm nay mới thấy blog CMV mở, được đọc nhiều bài viết hay, thật thích.
    Anh add em vào Friend list cho em đọc bài viết với nhé, nếu không để blog mở cũng được.
    Chúc anh vui khoẻ, hạnh phúc.

    Trả lờiXóa