Thứ Hai, 5 tháng 2, 2007

Sốt




Thiên hạ sốt chứng khoán. Một cơn sốt có thực. Ngồi cafe sáng ở Tolkin bình dân, ăn trưa ở cơm bụi trước cửa Đại học Thuỷ lơị, tối đi xem phim ở VinCom, và cả ngày làm việc ở toà soạn... đâu đâu cũng có một đề tài hot là Chứng khoán. Gọi điện cho con bạn thân hỏi ... vay tiền mua xe ga đú đởn, nó cũng nói, chơi chứng khoán hết rồi. Xe ga mà làm gì, tống cả đây cho nó nhân tiền lên cho. Giời ạ

Nói đến giời ạ mới nhớ, cũng sớm nay thôi, đi làm đường Giảng Võ sựng người thấy một quán cafê trưng biển Cafe "Oh my God" phía Tây, "Ối giời ơi" phía Nam. Đấy, tình hình rất là tình hình. Cái câu cửa miệng thành thương hiệu rồi

Trở lại cái chuyện chứng khoán. Cơn Sốt này chắc chắn Aspirin không hạ nhiệt nổi. Ông bạn đồng nghiệp, một tay thắng lớn trong nghề chơi cổ phiếu được mệnh danh là Đại gia cơ quan kể. Bên FPT bây giờ, thằng nào đi làm muộn là không có chỗ đậu xe hơi. 1000 cổ phiếu là trên 600 triệu, bán quách đi mua luôn một con xe vi vu Tết, đậu xe ngang hàng với sếp mà biển xe mình trắng, oách hơn nhiều. Rồi một thằng liều khác trông chẳng khác gì thằng đánh giầy chơi liều một quả cổ phiếu 50 lên sàn bán 140 thắng hơn 10 tỉ, mua luôn con nhà mặt tiền Nguyễn Hữu Huân gác kiếm. bây giờ hắn yên ổn lấy tiền thuê nhà mà nuôi con trường điểm, vợ spa và cả đời mặc đồ hiệu... Ừ, vậy thì sốt là phải.

Cả đời bố mẹ tôi, ki kóp tiền cho anh em tôi ăn học. Ngày bé, tôi
đầu trần đi bỏ đá cây cho hàng chè được thù lao là một cốc chè mát đậu đen là sướng cả buổi trưa hè 39 độ. Mẹ tôi thì gái vùng chiêm trũng mà theo chồng về Bắc Ninh, làm đủ thứ nghề từ xay bột sắn dây, làm chè thanh nhiệt, ô mai me đến thịt bò khô, sữa chua mà bán ở cồng trường cho học sinh. Tiền toàn đồng lẻ mà cũng chỉ nuôi đủ hai đứa con ăn học , cũng trường chuyên trường điểm như ai, cũng học thêm học nếm, học đàn học vẽ, học võ học bơi... Bởi vậy mà cả đời chẳng có nổi cây vàng mà mặc áo dài... Tôi thương ông bà già, đúng là đến cuối đời mới giật gấu vá vai mà cất được cái nhà mặt bằng trên nền đất ông bà. Đấy, lúc ấy mới được ở nhà cao cửa rộng, các cụ chẳng thể lý hiểu được cái cần là phải mắc dây cáp ăng ten và điện thoại ngầm vào từng phòng nên phòng anh em tôi đang phải mắc dây này qua cửa sổ là vì thế... Nhưng đời các cụ niềm vui là trả được tiền nợ xây nhà, mua thêm được món đồ giả cổ nào là vui. Cái cầu thang gỗ thì cứ phải đen bóng lên mới thích chứ chẳng say mê món đồ nào xanh đỏ như cái sofa tôi mang về.

Đợt sốt vàng lên trên chục triệu một cây, mẹ tôi sốt sắng gọi điện thoại, đưa tiền về đây mẹ mua vàng cho mà tích. Vàng còn lên lắm... Cười vì thứ nhất mình cũng chẳng có đến một cây quất cây đào chứ nghĩ gì đến cây vàng. Từ xưa đến giờ, nổi máu lên là ra Đường Sơn Hà mua cái khuyên tai cái nhẫn bạc, đeo cho đú đởn với bà con chứ chưa bao giờ có khái niệm mua một cái nhẫn vàng ta. Sốt vàng, sốt đất đã vậy mẹ bao giờ cũng chỉ là người đi sau rốt. Nghe đựơc bạn khôn mách nước thì người khôn đã đứng chật đường... Vậy mà mới đây, lại điện thoại, cổ phiếu của mày có lên không con... Con chẳng quan tâm mẹ ạ, con mẫn cảm với sốt rồi. Mà thực ra, công ty huy động vốn lần 2, lãi lờ chẳng thấy đâu nghĩ gì chuyện lên sàn rồi cổ phiếu lên cơ chứ. Mình là đứa chưa bao giờ hên xui được với món cờ bạc may rủi, càng dốt nát về những thứ tính toán thiệt hơn... ĐỨng ngoài mà nhìn, thèm thì thèm mà chẳng dám nếm bao giờ. Kẻ thắng thì phải có người thua, thà nhìn kẻ thắng mà vui hơn là buồn khi chính mình là kẻ thiệt.

ăn nói mấy chuyện này ra, tự nhiên thấy mình AQ quá. Hay là hèn nhát nhỉ. Ừ có thể cả 2 tính cách này đều có ...

Nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình. Ngày trước bố mẹ mong nuôi được ăn học cho có công ăn việc làm nhà nước. Đứa lớn nuôi đứa nhỏ, đầu xuôi đuôi lọt. Bây giờ đuợc việc nhà nước rồi, lương tháng chẳng được đến 3 triệu trả tiền thuê nhà còn một nửa. Hai anh em ăn ngon mặc đẹp sướng 2 cái mồm thành phố là hết sạch. Nghĩ cũng chẳng báo hiếu được một nửa chữ nghĩ gì đến chuyện làm giàu. Tha chẳng làm đứa khuynh gia bại sản thì thôi ... Mấy lần về quê, nghe mẹ kể mấy thằng ôn con ăn trộm ổi ngày xưa, giờ đứa đi trại đứa đã ra đồng nằm đắp hoa trắng vì Sida... Dân quê lên thị nhục nhã thế, văn minh chửa thấy đâu cứ thấy nhục vì mấy trò hiện đại ... Được cái chữ thấy đời mình còn sáng cửa nơi văn minh, chứ rúc đầu ở nhà với sốt đất, sốt vàng rồi cũng shock thuốc mà chết chợ...

Nhưng thực lòng thì mình có muốn sốt không? Muốn có quá đi chứ. Cái chữ cái nghĩa làm đổi đời dân quê thành phố. Giờ cái chứng khoán đang đổi đời đầy kẻ liều thành người khôn... Trong lúc tranh tối tranh sáng này, liệu mình có phải người đi sau không???? Trong các cuộc trà dư tửu hậu, tôi phải im lặng đứng ngoài cơn sốt này , không biết thì chẳng có gì mà nói. Nhưng rõ ràng, con đường lương thiện mà đổi đời duy nhất mình biết cho đến giờ phút này là thế. Mừng cho con bạn thân có thể mua được nhà riêng không phải ở nhà bà ngoại. mừng cho ông đồng nghiệp đến cơ quan có thể vui mừng bỏ tiền lẻ ù đền mà không khóc than. mừng cho Béo Anh tích tiền trong tài khoản có thể xây được nhà cho 2 bác... Bao giờ thì mình khôn được như họ cơ chứ. Phải công nhận tiền bây giờ lưu cữu chẳng khác gì tiền giấy. trong vài ngày có thể nhân được lên bao nhiêu lần. Có vài lần muốn đi mua cái điện thoại, đùa với đứa bạn "nhiều tiền quá chẳng biết mua cái gì". Nó chửi cho, ngu thế, đi mua cổ phiếu. Đấy... Cái đời sống tích tờ 500 ngàn của mình ngu xuẩn mất rồi.... Tiền ơi.

13 nhận xét:

  1. Càng viết càng hay,

    Trả lờiXóa
  2. Ac ac, thien ha sop chung khoan cu sot, em o nha dap chan nam ngu. Chua co mau buon ban, chua nghi nhieu den chuyen giau to, chi nghi vien canh du an du mac la duoc nen cu thanh than voi dong tien. Khong biet ai suong hon ai nua, anh nhi!?!

    Trả lờiXóa
  3. hí hí, nghĩ giống anh, mà ko viết được như anh. Em vẫn chỉ có sở thích ngu xuẩn là tích tờ 500 ngàn thôi.

    Trả lờiXóa
  4. ui! a MIT hom nay viet 1 cai entry hay thế nhểy he.eh!!!

    Trả lờiXóa
  5. Thấm thía lắm!
    Bữa nào rảnh ra Tông-Kanh em kể thêm vài phát về cổ phiếu cho mà nghe.

    Trả lờiXóa
  6. Công nhận càng ngày càng lên tay, có tứ của một cái...tiểu thuyết cơ đấy. Cái tôi càng ngày càng nhu mì, đau...đùi nữa. Cơ mà đừng thế, kệ mịa đời chứ.

    Trả lờiXóa
  7. Top: IU Qua co
    Tí Đô: Anh dở hơi í mà
    Hà thu: Gà con có năng khiếu lắm, nói nó thử xem. Lúc đó em sẽ có sở thích đếm tiền 500 ngàn đấy
    Lương Hưu: hehe, chú có kinh nghiệm à, truyền cho anh nhé

    Trả lờiXóa
  8. Dân quê lên thị nhục nhã thế, văn minh chửa thấy đâu cứ thấy nhục vì mấy trò hiện đại ... Được cái chữ thấy đời mình còn sáng cửa nơi văn minh, chứ rúc đầu ở nhà với sốt đất, sốt vàng rồi cũng shock thuốc mà chết chợ...
    ~~~~> làm em thấy chua xót thế

    Trả lờiXóa
  9. hình như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán máy ảnh để chơi cổ phiếu, ấy vậy mà có người bán lun cả đồ nghề để chơi. Tiền bạc âu cũng là caí mà làm nhiều người dằn vặt. he he. Bề nổi thì nhiều ông giàu đấy, nhưng cái ko ai nhìn thấy cũng có nhiều ko kém đâu. Ối ông bây giờ ôm mông nằm tự xoa sau mấy vụ chứng khoán mà hình như ko ai để ý thì phải.

    Trả lờiXóa
  10. viết hay Vũ! bạn tưởng xôi thịt làm mày quên cửa chữ nghĩa rồi, khà khà.
    đồng cảm với mày. bạn cũng chả biết chứng khoán là rì.

    Trả lờiXóa
  11. ung ho papa lua chon mot cuoc song an toan...

    Trả lờiXóa
  12. to Lâm Đại Ngọc: Em gác kiếm rồi, thơ văn làm cái đ gì nữa, viết blog vui hơn
    Xù: Có gì chua xót đâu em. Chẳng dám chắc cái loại người như anh ở nhà quê không dính chưởng mới lạ
    Cùn: Chữ nghĩa chẳng bằng muối vừng mà chấm xôi thịt đâu mày ạ
    mm: Cuộc sống lành mạnh thì có, mà an toàn thì chưa chắc đâu nha

    Trả lờiXóa