Thứ Tư, 23 tháng 8, 2006

Chưa có tên cho blog do dang nay

Tôi không có ý định viết một truyện về em, mà chỉ đơn giản muốn kể lại câu chuyện của riêng em. Một cậu bé tài hoa và bé nhỏ nhất mà tôi biết, đó chính là em. Hoàng tử nhỏ ấy không phải là một chàng trai lồng lộng dáng thần David. Em nhỏ và hiền tựa một viên sỏi màu trong bể kính. Ở nơi đáy bể kính, xung quanh là những chuyển động chậm rãi của những mảng rong rêu xanh biêng biếc, khiêm nhường dưới những chộn rộn phù hoa thế giới cá cảnh, em lấp lánh và thu hút cái nhìn của tôi. Nụ cười thường trực lấp lánh hàm răng đều tăm tắp. Nhưng ấn tượng của tôi về nụ cười lại là đôi mắt buồn rười rượi… Tại sao thế?

Em hẹn gặp tôi trong chuyến công du Sài Gòn. Quán café kiểu Pháp dưới cái nắng sớm se se gió sông. Em đến từ phía nhà thờ Đức Bà, đi len qua dòng người xe tiến về phía tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi nhận ra ngay đó là em. Cậu bé khá nhanh nhẹn. Áo sơ mi kẻ, quần caki và dép quẹt để lộ những ngón chân gầy guộc. Em đeo túi vải ngang hông và tay kia lỉnh kỉnh những ống nhựa đựng bản vẽ. Cậu bé trượt đại học Kiến trúc trong năm vừa rồi và vẫn cần mẫn ôn luyện chờ kỳ tuyển sinh tới. Như cơn gió thoảng, em chọn ghế ngồi đối diện tôi. “Em nhận ra anh rồi. Anh có vẻ mập hơn trong hình ha?”. “Đúng rồi, lên báo thì phải chọn hình thật đẹp trai để dụ con nít mà em”. Em cười, và đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt buồn của em ẩn dưới vạt tóc lòa xoà trước trán. “Còn anh cũng nhận ra em, trông nghệ sĩ quá đấy nhá”… Buổi ấy, chúng tôi gặp nhau để thiết lập một mối quan hệ công việc. Tôi là biên tập viên của một tờ báo dành cho tuổi học trò. Còn em, cái tên ấn tượng nhất được ký dưới một vài bài nhận định về lối sống tuổi teen Sài Gòn. Lần tiếp xúc đầu tiên, tôi có ấn tượng khá tốt về sự linh hoạt trong em. Đôi mắt buồn nhưng rất sáng, tỏ rõ sự thông minh dưới hàng mi rợp. Ôi, cái hàng mi rợp buồn- mẹ tôi nói, đàn ông hay đàn bà thì cũng khổ vì tình. Chả hiểu sao tiếp xúc với bất kỳ ai, tôi đều tin vào linh cảm của mình thông qua ấn tượng đầu tiên về đôi mắt của họ. Và với em, đôi mắt buồn ấy cho tôi một sự tin cẩn.

Cậu bé nhanh chóng trở thành anh bạn nhỏ phương Nam của tôi. Chúng tôi triển khai công việc bằng cách cùng nhau chạy xe khắp các quận nội thành. Đôi khi tạt vào một quán café, mà em bảo nó mở nhạc rất có gu. Cũng đôi khi, cậu vòng xe vào một con đường nhỏ, hiếm hoi mát rượi hàng me. Em chạy chậm và mải miết thuyết minh về hàng me… Tôi thì không thể không khe khẽ hát “Có tự bao giờ, hàng me xanh ngát. Mà nay đứng đó cho em làm thơ”…

Thân thiết nhau ngay sau vài ngày dạo quanh thành phố, tôi mới hỏi thăm được em. Hoàn cảnh cậu khá đặc biệt nhưng lại điển hình cho rất nhiều số phận của thành phố phương Nam này. Ba cậu đã qua Mỹ. Má ở lại lấy chồng và cũng có một cậu em trai. Em sống chung và khá đơn độc trong ngôi nhà của mẹ. Đã từ rất lâu, cậu có thói quen ít nói và kiệm sự chia sẻ. Không hiểu tôi đã tạo được một ấn tượng gì khiến cho em có thể nói ra những nỗi buồn rất riêng. Một cậu trò vừa rời ghế trung học, nỗi buồn rớt đại học nhẹ bẫng trong tiếng thở dài của mẹ. Mẹ em ở nhà mở một tiệm uốn tóc nho nhỏ. Bà cũng chỉ có thể lo cho em đi hết con đường phổ cập, Và tương lai thuộc về sự lựa chọn của em. Má có thể mua cho em cây viết chì, nhưng bà không thể bằng mọi giá lo cho em vào một trường đại học bất kỳ nào. Và em chọn cách kiếm tiền học thêm bằng cách trở thành cộng tác viên của báo tôi. Ở đó em tìm kiếm được nhiều niềm vui từ những người bạn dí dỏm và thông minh. Và em nói, ở đó em có nhiều tình bạn giống như gia đình. Lúc ấy, tôi đã buồn cười lắm, vì nghĩ cậu bé chỉ đơn giản có những cái nhìn âu yếm về những đồng nghiệp nhỏ giống như tôi thời mới chập chững cầm bút cho toà báo dành riêng cho tuổi học trò.



Và cứ như thế, em trở thành một người bạn thân thiết của tôi. Và cậu cũng là điểm hẹn, là địa chỉ mà tôi nghĩ đến ngay khi đặt chân xuống sân bay rực nắng Sài Gòn. Công việc thường xuyên được cập nhật qua điện thoại và email cả, vì thế mỗi lần công du, thường là những cuộc gặp mang tính bạn bè. Cậu bé vẫn thế, lần nào đến cũng mang theo những nụ cười mang nỗi buồn trong mắt. Dáng nho nhỏ và thoăn thoắt như một tiếng sáo diều. Những cuộc hẹn café tại Yoko vào những buổi trưa vắng hoe khách. Em bắt đầu lật giở những bức ký hoạ trong xấp bản vẽ mang theo. Nhưng dường như mỗi lần kể về những nhân vật ký hoạ, nỗi buồn trong đôi mắt ghé đến ít hơn. Em hào hứng nói đến tương lai, em sẽ trở thành người thiết kế đồ hoạ. Em muốn được vẽ về tương lai, một ngôi nhà nhiều cửa sổ đón nắng giống như quán Yoko chúng tôi đang ngồi. Em đang yêu. Tôi nhìn thấy điều ấy khi nhận rõ ràng, trong những trang ký hoạ lật nhanh là một nhân vật, chắc chắn chỉ là một người mà hằn rõ những ấn tượng trong suy nghĩ của em.

5 nhận xét:

  1. ôi một cặp giời sinh, chúc mừng Mít

    Trả lờiXóa
  2. AMit la mot trg so it nhung ng` khien em cam nhan dc tim cam trg bai viet

    Trả lờiXóa
  3. Trước tiên phải nói với tất cả các bạn. Blog này không giống những cái khác, Mít dự tính viết chơi một cái gọi là truyện ngắn. Thử xem mình còn khả năng đong đưa nữa không
    To Mẹ nhím; Chờ đoạn kết nhé. Cặp trời sinh mà đất đòi một đứa. Đau phết
    To Alex: Cái người bạn yêu thương ấm áp như nắng thu. Ui, em làm anh phát ghen tị vì cách dùng từ đấy.
    To Phương M: Cảm ơn em. Hy vọng là tình cảm đó không làm em bất ngờ hoặc thất vọng

    Trả lờiXóa
  4. bai vit ve 1 nguoi ban day ap su am ap,yeu thuog cua nang thu...
    Ah anh ui,khi paste tu word sang blog xog,anh nho boi den rui chon front Arial nhe.neu ko se bi loi khi post day!hiii...

    Trả lờiXóa