Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2006

Ảo giác




Lạ thật.


Tôi sợ cái con người thơ ca của mình kinh khủng.


Tôi trốn tránh cảm giác muốn được viết những dòng cảm xúc vụn vặt mà người đời gọi là thơ


Tôi sợ phải gặp lại những bài thơ cũ rích thời thơ trẻ


Tôi sợ phải trần tình sâu thẳm trái tim mình trước ma trận của con chữ



Vậy mà



Có những lúc vô định - đọc những cảm xúc thơ người khác


Có những lúc vô danh – nghĩ mình thuộc về thơ ca


Có những lúc vô tâm – tìm trái tim trong dòng chữ


Có những lúc vô thức - bật cảm xúc ngược dòng.



Tôi thích mấy bài thơ trên e.văn, đã chép đủ trong entry trước. Sáng thứ 7 hôm nay, café một mình đọc lại. Càng thấy thú


Cao Hải Hà Đôi mắt ăn đêm


Treo mắt vào đêm,

em cố tìm hai đốm lửa bên trong cánh cửa sắt đã khóa then,

để nghĩ rằng anh cũng đang nhìn em,

mà nào biết rằng chỉ có riêng em là bóng ma ẩn hiện bên rèm hoa mỗi tối,

chỉ riêng em là dòng sông sốc nổi,

vỡ lối những cuộc tình,

trần tục mình bên những lối trăng hoang...


Cũng đã bao nhiên lần mình chong mắt vào đêm, hàng mi muốn khép và đầu óc cứ vẩn vơ cựa mình. Say nhất say ngư trong tiếng nhạc. Quay quắt sau tiếng đêm. Trôi vào những dòng ưu tư khóc nấc… Giá như ảo giác chỉ kết thúc sau cánh cửa quầy bar. Giá như trái tim không lạc nhịp… Thời thanh niên sốc nổi, em muốn vục anh vào vũng lầy màu ối vỡ/ như kéo mặt trời vào dãy đồi nặng nợ/ gió thổi, sương đầm một thuở yêu đương/ còn lại gì ngoài những vết thương


nên em biết mình phai chiều nắng bạt,

một dòng sông, đáy trơ từ đỉnh cạn,

làm sao dìm trăng thỏm xốn lòng đêm.

nào phải là con nước đầu tiên, trinh nguyên từ đỉnh nguồn, ngạo mạn buông mình len vào những bãi bờ sệt cát,




em đã nếm giọt nước nào mặn chát,

được cất lên từ sự phản bội

ủ bằng chăn đêm, lên men bằng cô độc,

đã lao vào lốc, đã khóc bằng máu,

còn làm sao được những thứ anh cần: thánh thiện, ngây ngô, hồn nhiên, chưa bám bụi.

thanh xuân anh, hoàng hôn em tàn lụi.

bất lực nhìn... rong ánh mắt ăn đêm.


Nhã Thuyên Nhủ mình 1


ảo tưởng lửa cháy

lửa cháy rồi sẽ tàn

ảo tưởng thác lũ

thác lũ sẽ lặng tan

ảo tưởng cuộc hẹn

người sẽ gặp tràn thất vọng


ảo tưởng nhân duyên

người chịu được lực nén dồn của số phận người chăng?

ảo tưởng vụn vỡ tái sinh

vụn vỡ rồi không như trời lại được sáng trong lụa trăng


đừng ảo tưởng chờ đợi

một cái gì ngoài mình

đừng ảo tưởng tình yêu của tôi

có thể làm bừng lên sự sống của người

cũng như tôi

không ảo tưởng một ngẫu nhiên vĩnh cửu nào nữa

đừng ảo tưởng tôi

đừng ảo tưởng tình yêu

chúng ta đã tặng nhau trong cô quạnh ...


Có những bài thơ vẩn vơ


Mà thành tuyên ngôn của trái tim mình


Có những chân lý kẻ khác


lại gặm nhấm cả chuỗi ngày lang thang

5 nhận xét:

  1. he he....con e thi so phai lac vao nhung ma tran toan kinh te dai man ro :-D

    Trả lờiXóa
  2. Sao lại sợ nhỉ? Em thì ước giá mà mình cũng bít làm thơ :((
    Muh em cũng được gọi là Mít đấy, hay anh làm bài thơ về Mít đi :D

    Trả lờiXóa
  3. thơ là thơ cuộc sống là cuôc. sông',bơi? vì cuôc. sông' đâu phải là thơ...
    sao lại phải kìm nen' đây

    Trả lờiXóa
  4. YEu anh Vu~ lam!:D Tinh hinh la het' ca bai` du. fong` roi nhi? hehe

    Trả lờiXóa
  5. Dai ca lac vao day con suong gap van lan so voi may thang sty... kieu nhu em. Lac vao mot cuoc song phuc vu cho thien ha moi thay no gian chuan....Nhu anh la suong roi.....Song cung vi mot chu "SUONG" ma thoi.

    Trả lờiXóa