Thứ Năm, 23 tháng 11, 2006

Tranh thủ




Viết vội vài dòng nhé...

1. Quả thực trong tuần cuối cùng của tháng này bận rộn không kể xiết. Quá nhiều công việc của những ngày cuối năm, những dự án bắt đầu đến hồi nước rút trút lên đầu. Không còn chỗ cho những lời hẹn phiếm. Hôm qua, Tùng Dương rủ đi xem phim. Ặc ặc, dù cảm thấy rất cần thiết phải đi xem lại Under the Tuscan sun và refesh lại tâm lý , thế nhưng đành phải khất lại. Vả lại, buổi sáng chiếu họp báo World Trade Center của Oliver Stone mà cũng đành phải bỏ. Hí hủng chạy ra cafe việc với Việt Tú nhưng vừa ấm chỗ được 10 phút nhớ ra buổi họp báo Đặng Thái Sơn... Đấy, những ngày này là các công việc cứ chèn lên nhau. Không còn đầu óc để nghĩ đến những gạch đầu dòng trong sổ nhớ.



2- Mít đã trở về HN sớm hơn dự kiến, với công việc phía trước để hoàn tất giấy tờ thủ tục tới Ấn ĐỘ. Điều đó có nghĩa là quan trọng hơn tất cả những công việc bề bộn bên dưới là hàng chục các thứ dấu tờ dấu má vội vàng chuẩn bị cho chuyến đi. Hồi hộp và chút ít lo lắng. Nhưng niềm vui là được đến một xứ sở mình đã nghĩ đến.



3- Trở về HÀ NỘI đồng nghĩa với trở về nhà. Nhiều bạn bè khi đọc Blog trước đã nghĩ rằng Mít đã Nam tiến. Dạ thưa, thằng Mít bây chừ, không còn tham vọng phớt lờ đam mê. Có nghĩa là xứ Sài Gòn đầy nắng, xa hoa và phù phiếm không còn chút hào quang hấp dẫn nào. Tôi đến với Sài Gòn mà không có một cuộc hẹn ngoài công việc. Đơn thuần là công việc đến và về. Gặp gỡ một vài người bạn thân thiết hoặc cảm thấy cần phải gặp họ để bình yên hơn. Đến nhà một người bạn thân ăn đồ ăn Bắc để từ chối 2 buổi tiệc khách sạn. Bình thản qua đêm 3 ngày tại Sài Gòn. Một vài tin nhắn và sự hờn giận khách sáo vì không gặp gỡ. Ừ, rồi thì cũng sẽ quen thôi...



4- Dự kiến tháng 12 sẽ còn bay nhảy nhiều nữa, sẽ trở lại với Sài Gòn vội vàng nữa.



Có vài điều phải ghi lại sau chuyến đi ngắn:



1- Có nhiều điều ưu tư khi nghĩ về một cuộc sống mới mang tên Gia đình của một người bạn



2- Đối với tôi Sài Gòn có quá nhiều điều không nên nhớ nữa. Chả hiểu tại sao cứ nói quên là nhớ. Ác nhất là xe hơi đón mình từ sân bay về điểm hẹn đi qua những con đường nặng lòng nhất thời gian xưa. Ừ, đâu còn ai ở đó để mà quên đâu.



3- Thấy mình đã chọn được một thái độ đúng khi nhìn về cuộc sống bằng công việc.



4- Tạm vui khi chỉ số cân nặng đang tạm ổn ở con số 61. Nếu đi Ấn Độ về chắc còn xuống nữa. Chết mất.

8 nhận xét:

  1. 61 kg à, em ko nghĩ anh nặng đến thế. Yên tâm, anh không cần ăn kiêng đâu anh ạ. Mà cầu trời thời gian anh đi Ấn Độ không trùng với lịch đám cưới em, nếu ko tủi thân em lém. Huhu.

    Trả lờiXóa
  2. 61 kg à, em ko nghĩ anh nặng đến thế. Yên tâm, anh không cần ăn kiêng đâu anh ạ. Mà cầu trời thời gian anh đi Ấn Độ không trùng với lịch đám cưới em, nếu ko tủi thân em lém. Huhu.

    Trả lờiXóa
  3. Thế này thì em cũng muốn đi Ấn Độ, em cũng muốn 61 và thấp hơn nữa nếu có thể

    Trả lờiXóa
  4. Toi thi lai thay SG la dat cua cai su thuc chat va thuc tinh

    Trả lờiXóa
  5. Sài Gòn cần nhiều thời gian hơn để thẩm thấu. Hãy mang tâm trạng thật tốt để hưởng thụ hết cuộc sống nhiều màu sắc ở đây nhé bạn hiền hehehehehe....

    Trả lờiXóa
  6. hihi, Vu mit bh hoi bi minhon rui,yeu the co!a oi cho` e gui not bai roi hay di An Do cho, k ai duyet bai cho em day??? ^_^

    Trả lờiXóa
  7. Đi Hà Nội làm gì mậy? Sướng thế? Hehe

    Trả lờiXóa
  8. A mit gay wa roai,di An do co ri hay ho ve ke cho e voi nha!:D

    Trả lờiXóa