Thứ Ba, 7 tháng 11, 2006

Còn hai con mắt khóc người một con







Trương Quế Chi  


Tôi khóc

Khi những ngón tay của tôi không còn thuộc về tôi nữa

Cánh cổng của mỗi ngày chỉ mở khi đêm tới

Hát làm chi

Cơn mưa đổ xuống giấc mơ duy nhất rồi…


Tôi gieo mầm mộng mị của tôi

Trên quầng mắt trải dài hơn đường sông đỏ

Chạy mãi không mà sao đến được chân trời

Bầu trời trút đổ lên tôi

Tiếng chim thất thanh nứt nẻ từ những cánh đồng hoang vắng ngút ngàn

Tôi ngập trong màu của tôi

Tiếng khóc im lặng hơn sắc trắng

Nuốt ánh mắt của tôi ngày thơ bé...


Cao Hải Hà Đôi mắt ăn đêm


 (Của H)


Treo mắt vào đêm,

em cố tìm hai đốm lửa bên trong cánh cửa sắt đã khóa then,

để nghĩ rằng anh cũng đang nhìn em,

mà nào biết rằng chỉ có riêng em là bóng ma ẩn hiện bên rèm hoa mỗi tối,

chỉ riêng em là dòng sông sốc nổi,

vỡ lối những cuộc tình,

trần tục mình bên những lối trăng hoang...

em muốn vục anh vào vũng lầy màu ối vỡ

như kéo mặt trời vào dãy đồi nặng nợ

gió thổi, sương đầm một thuở yêu đương

còn lại gì ngoài những vết thương

nên em biết mình phai chiều nắng bạt,

một dòng sông, đáy trơ từ đỉnh cạn,

làm sao dìm trăng thỏm xốn lòng đêm.

nào phải là con nước đầu tiên, trinh nguyên từ đỉnh nguồn, ngạo mạn buông mình len vào những bãi bờ sệt cát,

em đã nếm giọt nước nào mặn chát,

được cất lên từ sự phản bội

ủ bằng chăn đêm, lên men bằng cô độc,

đã lao vào lốc, đã khóc bằng máu,

còn làm sao được những thứ anh cần: thánh thiện, ngây ngô, hồn nhiên, chưa bám bụi.

thanh xuân anh, hoàng hôn em tàn lụi.

bất lực nhìn... rong ánh mắt ăn đêm.


Nhã Thuyên Nhủ mình 1


ảo tưởng lửa cháy

lửa cháy rồi sẽ tàn

ảo tưởng thác lũ

thác lũ sẽ lặng tan

ảo tưởng cuộc hẹn

người sẽ gặp tràn thất vọng


ảo tưởng nhân duyên

người chịu được lực nén dồn của số phận người chăng?

ảo tưởng vụn vỡ tái sinh

vụn vỡ rồi không như trời lại được sáng trong lụa trăng


đừng ảo tưởng chờ đợi

một cái gì ngoài mình

đừng ảo tưởng tình yêu của tôi

có thể làm bừng lên sự sống của người

cũng như tôi

không ảo tưởng một ngẫu nhiên vĩnh cửu nào nữa

đừng ảo tưởng tôi

đừng ảo tưởng tình yêu

chúng ta đã tặng nhau trong cô quạnh ...


Phan Hoàng Cơn bão giới tính


Ta như ngọn gió vô tình lạc vào ngôi nhà trống vắng cô đơn của em, lạc vào khổ đau của em, lạc vào khao khát của em

Ngôi nhà trống vắng cô đơn càng thêm cô đơn vắng trống

Nỗi khổ đau càng thêm đau khổ

Và khát khao càng thêm khao khát


Ngọn gió hóa cơn bão giới tính đêm đêm tràn vào giấc mơ địa đàng thiếu phụ khủng bố thịt da trái chín thơm nồng


Có một nụ hồng nở sau cơn bão

Có một mùa sinh thực đang hồi xuân


 Rồi khi miệng đắng môi cười (chùm thơ)


Hoa Nip Rồi khi miệng đắng môi cười


Em đi lối khác bình yên

bỏ tôi ở lại, ngã nghiêng một đời…

thế là… là thế! thế thôi!

mong em chọn được đúng người em yêu


tôi về cùng giọt nắng chiều

buồn lay lắt

dát

theo nhiều phôi phai

con đường, bờ cỏ còn ai?

tôi đi

đi mãi…

quá dài em ơi!


rồi khi miệng đắng môi cười

cho tôi xin nửa con người của em

nửa kia gởi lại bóng đêm

vì em: nửa trắng, nửa đen vậy mà



thôi,

em về với người ta

tôi về với mảnh trăng già ngày xưa

tôi về cùng những cơn mưa

lạnh căm… hiu hắt…

đong đưa… chuyện đời



sống chung một kiếp con người

lúc yêu nhau đấy,

một lời ra đi.


Bùi Sỹ Nguyên Lời ru cho đôi mắt


Trong đôi mắt em cả một trời lừa dối

Một chút ngây thơ

Bao nhiêu là vô tội.

Ta vật vờ đi dọc cơn mơ

Rồi thả hồn mình lạc lối.


Trong đôi mắt em từng giọt dài lệ nhỏ

Ta tưởng có nỗi đau

Nên ghì vai ôm về dành dỗ.

Ôi, vắng những nỗi đau thì đời cũng có sao.

Lệ thường có đáng là bao.



Trong đôi mắt em

Có một ta ngân nga câu hát cũ

Đàn chiều đã trùng dây

Thanh âm trầm ru em cơn ngủ



- À ơi

Trăng bạc, đêm mòn, ngủ ngon đôi mắt nhé. Sớm mai đây lại xây đời dâu bể Tình này gửi lại em thôi Buồn này tôi nhận về tôi.


Đường Hải Yến Chung thuỷ


Cũng có thể

hình dung về nỗi buồn sẽ làm mình buồn hơn cả đã hình dung

và một dòng sông

bao lâu rồi dịu dàng chở sóng

tự trôi qua phù sa


Cũng có thể

bước chân ấm chiều nào đã ra đi

và con chim vàng trên giàn thiên lí

hát như để phủ định tất cả

mà những lời mong manh


Cũng có thể

mọc giữa mùa ngọn gió độc hành

thổi run run nơi ngực áo

triệu triệu trái tim phiên bản

bám vào mặt trời mà đập những lời yêu


Cũng có thể

sẽ một buổi chiều

những niềm vui mơ hồ đã giữ cho mình chung thủy...


 Trân trọng cảm ơn các nhà thơ đã viết những vần thơ hay. Xin mượn những dòng suy nghĩ này chia sẻ cùng bạn bè. Đôi khi ngôn ngữ này nói thay được nhiều cảm giác quá.




5 nhận xét:

  1. em co mang tap tho cua ban TQC sang ben nay :)

    Trả lờiXóa
  2. Em chia se cung anh. Tho rat hay, nhieu xuc cam.

    Trả lờiXóa
  3. Vũ vẫn nhớ một thời văn HHT sao? Thời đó hay nhỉ. Nhưng giờ thì lắm "kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi" rồi còn gì

    Trả lờiXóa
  4. Thơ buồn nhưng muh hay quá!

    Trả lờiXóa
  5. CÔNG LÝ và SỰ THẬTlúc 02:36 14 tháng 11, 2006

    Bạn có vẻ rất yêu thơ và giàu cảm xúc. Xin tặng bạn đoạn thơ sau của cố nhà văn - thi sĩ - đạo gia TCHYA Đái Đức Tuấn:
    "Ví không đủ sức thành công nghiệp
    Thì phá cho tan chí vẫy vùng
    Mượn thú văn chương khuây thế lụy
    Lấy tài nghiên bút đọ đao cung".

    Trả lờiXóa