Thứ Năm, 30 tháng 11, 2006

Bức thư Quạ thứ 2




Ngày thứ 2


 


Thực sự trong phút chết, tôi không nhớ ra hôm nay là ngày thứ mấy nữa. Sáng nay, mới nhớ ra một việc có ích cho cái điện thoại là cài lại giờ Ấn Độ. Chẳng biết thực sự là chênh nhau bao nhiêu nữa nhưng nó có ích cho việc chạy xuống sảnh- ăn- và lên xe ô tô đúng giờ. Tối hôm qua, định chạy đi mua một cái sim điện thoại nhưng anh Tuấn Anh bên ĐSQ mình nói, ở cái xứ này, rắc rối nhất chính là cái điện thoại. Để mua được một cái sim cần phải có 1 ảnh 3x4, rồi khai đầy đủ từ ID, số Hộ chiếu vv… Rồi ngày hôm sau mới có được 10 con số đi theo mỗi người. Ặc ặc. Đành chịu cảnh sống không có ai tìm mình, mình cũng chẳng tìm được ai.


 


Ngày thứ 2. Tôi quên ngay khái niệm sang Ấn Độ để dùng becberin và nhịn ăn giảm béo. Quên đi nhá. Hệ thống khách sạn từ 4* trở lên ở Ấn độ đều phục vụ các kiểu thức ăn. Tức là bày cả đống, các loại khẩu vị để thực khách lựa chọn. Tôi chiến hết từ thịt dê và cua (tối hôm qua tại Đại sứ quán), Bánh mì đen, trứng chiên kiểu Ấn (Sáng nay), shushi và kem trái chà là (trưa nay) cho đến kim chi, thịt cừu, bittech, tôm kiểu Ấn và dùng với … kim chi, uống trà cam… Ặc ặc. Đấy là chưa kể chơi luôn 1 bát bự mix sallad (đủ loại rau quả, đủ kiểu sallad bốn phương)… Không hề gặp Tào tháo, không hề xuống ký. Ổn định 60 từ hôm sang đến giờ. (Khách sạn có cân bàn trong buồng tắm nhé, hehe. Cởi đồ là leo lên, cực kỳ chính xác). Chị Bình cùng đi than thở, thế này chị ế mất thùng mì tôm mất thôi. (Mình cũng ế gói ruốc to đùng mất). Nhưng yên tâm, ngày còn dài và cuộc chiến cũng còn dài. Còn tới 3 thành phố cần phải đến nữa cơ).


 


Sáng nay, chương trình gồm có đến Văn phòng xúc tiến thương mại và đầu tư của Ấn. Một cuộc semila nhanh chóng và tiến bộ hơn khi có đầy đủ tài liệu. Tiếp đến là một cuộc gặp với ông giáo sư khảo cổ học. Ấn tượng về ông này có đôi tai to đùng, rất hợp với cuộc nói chuyện của ông ấy về kiến trúc Hindu và Budda.


 


Cuộc hành trình tiếp diễn như vậy và không có cơ hội dừng lại ở bất cứ đâu. (để chụp ảnh ấy). Tất cả là ngồi trên xe hơi và mọi thứ ấn tượng đều diễn ra qua cửa kính. Đường phố thủ đô Ấn sạch sẽ và nhiều cây cối khủng khiếp. Con đường nào cũng đẹp và có cảm giác đi trong một công viên xanh. Xe hơi nhiều, đi bên trái nhưng mọi người chấp hành luật giao thông khủng khiếp. Đôi khi ở những ngã tư có nhiều trẻ em ăn xin hoặc bán hàng rong. Trông tội nghiệp nhưng đó là mặt trái của xã hội phát triển. Sự phân biệt giàu nghèo và đẳng cấp xã hội tại Ấn khá mãnh liệt (tôi sẽ nói trong một dịp khác)… Lái xe của chúng tôi nói tôi không được mở cửa kính vì sợ những người đó bám vào. Đã có tai nạn từ những đứa trẻ đáng thương này nên chính phủ còn … cấm nữa. Xe máy ở thủ đô ít, chủ yếu là xe vespa cổ và xe honda loại Bonus, GL. Tất cả đều đội mũ bảo hiểm trừ người sik có đội khăn trên đầu. Chấp hành rất nghiêm chỉnh.


 


Tiệc trưa là một cuộc gặp nhỏ với đại diện của CNN (một phụ nữ Ấn độ xinh đẹp), 2 đại diện Vụ Báo chí Bộ Ngoại giao và một đại diện của một tờ báo Singapore. Tiệc trưa diễn ra ở một khách sạn khác (hình như tên là Oragoi) rất đẹp. Nó hiện ra sau một rừng cây, nép bên cạnh World Trade Center và đường cao tốc. Ngồi trong khách sạn nhìn ra xung quanh thấy tất cả các loại cây đều đẹp, gọn gàng và xanh mướt. Nắng buổi trưa trong vắt, rọi vòng phòng ăn sáng choang. Như đã nói, đồ ăn ở đây cực tuyệt: chia ra làm nhiều khu: Khu đồ Nhật, khu đồ ÂU, khu đồ Ấn và khu trái cây và bánh ngọt. Không có bình luận gì, trừ việc đồ ngọt rất rất rất ngọt. Chỉ đụng lưỡi vào bánh kem hoặc bánh ngọt là có thể nhăn mặt … vì ngọt khủng khiếp. Theo lời giới thiệu thì tại khách sạn này, có rất nhiều ngôi sao thế giới đến New Delhi hoặc sao Ấn độ và giới thượng lưu thường đến đây. Từ chỗ tôi ngồi (dù là phòng riêng) nhưng đảo mắt ra ngoài đã đủ hiểu. Một thế giới open khác đang diễn ra quanh tôi. Họ mặc đồ dạ hội, đội mũ kiểu cách ngồi ăn trưa với nhau. Một bàn gần nhất chỗ tôi ngồi là 3 cô Ấn ĐỘ và 1 cô Đông Á ngồi. Họ mặc kiểu rất Ấn độ nhưng lại rất thời trang. Những chiếc túi để xuống chân là Luis Vulton, Chanel, kính là Christan Dior… Ngẫm nghĩ đến chuyện đẳng cấp xã hội ở Ấn hơi chạnh lòng. Thực ra mình là khách nên mới được đến những chỗ này, chứ còn thường là cũng tính từng đồng Đôla lẻ, quy ra tiền Việt từng món đồ ghi tiền bạt hoặc rupi mới dám mua… Anh chàng vụ trưởng của Ấn còn rất trẻ. Hắn đẹp trai, kiêu ngạo và rất thượng lưu. Trong cuộc diễn thuyết, hắn thản nhiên ngồi lên bàn. Tác phong của một anh chàng được giáo dục tại Anh chăng? Còn rất trẻ nhưng xem ra anh ta đúng là một mẫu hình thành đạt mà mình mơ ước.


 


Chúng tôi xin phép bỏ 2 cuộc hẹn sau 3h chiều tới Đài truyền hình và đi xem trình diễn nhạc dân tộc Ấn để đến Đại sứ quán Việt Nam. Tại đây, một đồng hương làm tại Thông tấn xã VN hộ tống chúng tôi đến chợ áo da và nữ trang Ấn độ. Thời gian hiếm hoi này dùng để mua quà cho gia đình. Mẹ, cô giáo, em gái, BB và cK đã chính thức có quà. Vèo trong 2 tiếng đồng hồ, số tiền mua ào ào đã qua những con số quy định. Ặc ặc, kiếm củi 3 năm đốt 2 tiếng… Bệnh mua sắm không thể nào chữa được. Trong khi đó, lên xe rồi mới tiếc là chưa mua đủ đồ cần thiết. Chúng tôi gặp thêm 4 người Việt Nam tại chợ, đó là 4 anh làm ở Ban tổ chức Trung ương. Họ đi thị sát thì phải vì trong năm tới có khá nhiều hoạt động ngoại giao cấp chính phủ giữa hai nước. Một bác bám theo nhóm chúng tôi để mua vàng và đá quý cho vợ. Ặc, dễ thương phết.


 


Buổi chiều tối dành cho việc hành nghề báo chí. Một đống đề tài đã được triển khai. Tạm hài lòng với những gì có được về mặt thông tin. Sẽ phải viết khá nhiều để kiếm lại chi phí của chuyến đi này.


 


Buổi tối nhẹ nhàng về khách sạn. Anh Ngọc ĐSQ cho “xe của nước mình” chở về khách sạn. Càng đi xa mới thấy giọng nói, tình cảm người đồng hương chung quốc tịch mới quý thế nào. Trên đường, anh NGọc gọi về nhà cho vợ “anh ăn cơm ở nhà nhé”, thấy hay ho thế. Anh hẹn tối mai sẽ tiếp tục đưa chúng tôi đi mua sắm và khám phá thủ đô trước khi chuyển sang thành phố khác. Về đến phòng sau khi ăn tối và chạy tung tăng khách sạn và chat chit với bạn bè, ghi lại những dòng này.


Ở nhà đang rất lạnh phải không? Bên ngoài phòng tôi, thành phố đang ngủ trong cái lạnh đêm 7 độ C. Chưa thấy nhớ nhà nhưng đã biết cảm giác của những chuyến đi bất tận.


 

5 nhận xét:

  1. Hihi, anh oi qua cua e voi a!
    Vui anh nhi!

    Trả lờiXóa
  2. Koolcheng - Trịnh Tú Trunglúc 03:29 30 tháng 11, 2006

    Ha ha ha. Boc tem, e dag doi a do nhE!

    Trả lờiXóa
  3. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 03:34 30 tháng 11, 2006

    Hic hic, Mit ke nghe them qua Mit. Hoa ra trong AD cung hoanh trang chu k ban thiu nhu anh em minh tuong tuong nhi.
    Cam on ong anh rat nhiu vi di choi van nho den BB o nha. Hi hi...

    Trả lờiXóa
  4. Sướng quá nhỉ. Hưởng thụ cho đã đi anh ơi.

    Trả lờiXóa
  5. duoc di nhieu noi thich anh nhi?em chinh lai Blog rui ne, quy_kiensau ne`. Anh add nhe. em khong add duoc rui.Em noi chuyen ngoai doi voi anh rui nhung doan la anh da khong nhan ra duoc. hhe

    Trả lờiXóa