Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2006

Mộc ký - VTC news




Nhật kí Hiền Thục - Mộc kí



Hiền Thục với Mộc ký

17:27' , Thứ Sáu, 10/11/2006



(Giải trí VTC) - "Ngày 11 tháng 11 này, trên tất cả các kệ đĩa toàn quốc sẽ có mặt album mang bổn mạng của tôi : Mộc. Tôi tự hào cuối cùng đã làm được một album cho riêng mình. Để làm được nó tôi mất hơn một năm. Giờ này, tôi ở trong một căn phòng tối, nhạc dìu dặt vang lên, tâm thức bồng bềnh. Đó là âm nhạc của riêng tôi. Mộc là của tôi, quá nhiều tim óc dành cho nó.



Đã quá nhiều lần ra Hà Nội, bắt đầu từ mùa thu, Hà Nội vào ngày trời trong vắt, cô gái xõa mái tóc bay theo gió, áo sơ mi xanh, xinh và đầy hy vọng… Tôi của một năm trước.



Café Highland đặc sánh tan trong miệng, người đàn ông dáng nghệ sỹ ngồi đó trong bình thản, một cảm giác tin cậy thoáng trong nụ cười, tôi biết đã đặt niềm tin vào đúng chỗ. Thanh Phương – người đệm guitar mộc hay nhất mà tôi biết, người dẫn dắt cảm xúc âm nhạc của tôi đến đỉnh cao…Mẹ tôi - người phụ nữ đẹp đang hít một hơi dài với không khí quá dịu ngọt của trời thu. Đâu đó, có giọng cười giòn tan của cô con gái nhỏ, khẽ ôm chặt lấy gương mặt của mẹ đặt lên đó một nụ hôn siết rất trẻ thơ. Tôi ngồi thả lỏng nói mấy câu chuyện vu vơ với cậu bé Xeko, ờ thời khắc đó tôi cảm giác mình quá hạnh phúc.



Những ngày thu trời se lạnh, tôi chỉ lang thang tìm cảm xúc cho mình, qua mấy góc phố trải đầy lá vàng, ngang qua từng gương mặt đặc trưng Hà Nội, tôi đứng đó, bất động, nhìn dòng người đi qua, mơn man mình là người ở lại. Tóc và gió cứ thế bay. Hơi lạnh miết lên da thịt, thoáng chốc tôi thấy mình đang ngồi ở góc nhà thờ lớn, nơi mà khi những suy nghĩ lắng lại tôi nhận ra mình cần một nơi cho tâm linh. Nhà thờ lớn cũ kỹ, rêu phong là nơi tôi đặc biệt yêu thích.




Tôi vào phòng thu trong ung dung, giữ chặt cảm xúc vừa tìm được, tôi hát “Trăng Chiều” mà trong tiềm thức văng vẳng tiếng chuông, bài hát buồn quá, trống vắng quá! Cô gái nhỏ thỏ thẻ trong làn hơi khẽ khàng: Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi…Cuộc chơi dài, băng qua tuổi thơ. Tôi thấy kí ức mình rõ từng nét: tôi chân trần chạy như bay trên đường làng, bay theo cánh diều nhỏ chao nghiêng, chao nghiêng…. ”Cánh diều tuổi thơ” tôi mong manh quá! Tôi thấy mình chới với, ai sẽ là người lớn lên cùng tôi?



Tuổi 17 mãi mãi cất giữ một người quá yêu thương, để bầu trời trong veo của tôi khép lại, tôi thấy tôi đang khóc, thoảng trong gió chút Hơi Người Gió Bay. Mùi mồ hôi của bộ đồng phục công nhân lúc tan ca, bài hát cho một người đã chết…Xuyên qua đám dã quỳ vàng rực, men theo con dốc dài lối dẫn lên nhà nguyện, một bé trai, một bé gái đang khẩn xin điều gì đó, tôi nhìn thấy mà không nghe được… tôi và anh trai của 15 năm trước – quãng thời gian hạnh phúc của ấu thơ đã trải qua ở Thành Phố Sương. Áo măng-tô dài quá gối, anh cõng tôi trên lưng bé xíu, tôi thấy mình băng qua đám sương mù là đà, bờ vai đó tan theo sương mà đi mất…



Rồi mưa bắt đầu rơi, từng giọt buồn, dù chỉ ghé qua như phận người nương náu ở trần gian nhưng cũng đủ làm cho mình ướt lạnh, tôi sợ những cơn mưa vào chập choạng tối, rất sợ, rất ám ảnh. Mưa tạnh, tôi đứng đó với tâm hồn thấm đầy nỗi đau, Như cơn mưa đi mãi



Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời cháy vàng rực trải những vệt nắng loang trên đường, lấp lánh, lung linh. Bình minh lúc nào cũng đẹp và ấm áp, cứ như thế bong đêm mang theo nhiều thứ của tôi đi, chỉ Tình Yêu Ở Lại, tình yêu bình thản quá!



Có tiếng hát khe khẽ của bố tôi: Khi gió đồng ngát hương rợp trời chim én lượn….Tôi thấy có người đàn ông trẻ đủng đình trên vai đứa con gái, miệng say sưa hát. Lửa trong giọng hát của tôi là của bố, ông truyền cho tôi sức sống mãnh liệt, một đời này tôi biết ơn bố, cả cuộc đời ông là cho tôi. Lúc tôi vui, tôi buồn, tôi đều thấy nụ cười của bố. Bố tôi thích Mùa Chim Én Bay, thế là tôi hát bài đó. Đối với bố, tôi không có tuổi, tôi mãi là đứa bé cần vòng tay ôm chặt. Còn Tuổi Nào Cho Em??? Không có tuổi nào dành cho con… Con cần bố như bố cần con vậy.



Bố tôi là người hoài niệm, những chuyện cũ luôn in sâu, giống như ngăn tủ chứa đầy kí ức, có một ngăn dành cho mẹ tôi, lưu giữ: hôm nay, ngày mấy, cô ấy nói gì… Cô ấy thích Nắng Xanh! Một ngày kia bố tôi chợt nói ra điều đó…Tôi là một đứa bé hạnh phúc…một người lớn hạnh phúc.



Ngày tôi thu bài hát cuối cùng của Mộc, một phụ nữ trẻ nổi tiếng đã đến nghe tôi hát, tôi hát mãi mà chẳng vỡ ra được gì, loay hoay với những cảm giác khác lạ. Chỉ một câu nói như trút ra từ cõi lòng, người phụ nữ ấy truyền cho tôi cảm xúc. Chưa Bao Giờ tôi hát với cảm giác không phải là của tôi…



Bây giờ vẫn trong căn phòng tối, tôi đang nghe sản phẩm hoàn chỉnh của Mộc, thi thoảng thấy mình chợt bật cười, nụ cười hạnh phúc của người vừa tìm thấy lại tuổi thơ, tìm thấy tất cả cuộc đời mình trong đó, đôi lúc thấy mình khẽ lắc lư theo nhịp điệu, có lúc muốn bật khóc, có lúc tiếc nuối, nhưng cuối cùng tôi thấy mình mãn nguyện".

*

Hiền Thục

*

http://giaitri.vtc.vn/tinnong/150908/index.htm

2 nhận xét:

  1. Bài này sặc mùi giọng văn CMIV, haha... Nhưng Hay!!!

    Trả lờiXóa
  2. Hay day anh Vu oi.Sac sao lam lam

    Trả lờiXóa