Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2006

ước gì thời gian dài mãi ra




Chưa bao giờ có cảm giác cần thiết thời gian như thế này.



Chiều. Mẹ sang nhà mang, mang một hộp ruốc thịt và một lọ mắm chưng thịt. Ặc, hai món mình thích lúc chưa ăn kiêng. Em gái mua cho một cái bàn chải mới, tặng 1 cái cắt móng tay Singapore và một lọ Becberin. Ai cũng nói đồ ăn Ấn khó ăn, nhiều cari và sẽ rất dễ gặp Tào tháo. Em Mỹ Anh nhắn bên đó rất nóng. Anh Quân cùng cơ quan nhắc mang theo nhiều giấy Toilet vì bên đó họ chỉ ... rửa. Nếu không có giấy quận thì nguy cơ dùng Lavie để rửa là chắc chắn luôn. Người Ấn đi đâu cũng phải mang xà phòng để rửa tay và chổng mông ra đường mà rửa. Chắc phải mua thêm 2 lọ xi đánh giầy vì nghe đồn bên đó toàn phân bò và nước giải. Di sản thế giới cũng khai mù như đầu cầu Long Biên vậy.



Hôm nay, tôi chỉ còn 1 ngày để hoàn thành nốt những giấy tờ thủ tục. Vé máy bay đã đặt xong mà chỉ vì cái công văn của Trung ương Đoàn mà suốt mấy ngày cuối tuần tốn bao nhiêu xăng, bao nhiêu nước bọt thành công cốc. Chưa có thì sao mà ra khỏi Việt Nam được cơ chứ. Chiều mai lên gặp Đại Sứ quán. Nguy cơ trả lại vé cùng 10% tiền cũng rất cao. Rất có thể đi tong 100 USD rồi. Đau khổ tiền thì ít, tiếc cơ hội đi thăm thú này thì nhiều.



Làm sao tôi có thể kéo dài thời gian ra cơ chứ. Lời mời đến quá gấp gáp làm mình xoay chuyển không kịp. Đã bỏ lỡ chuyến chơi Sài GÒn thì chớ, vác xác về Hà Nội gấp cũng chẳng làm được gì nhiều. Chán khủng khiếp



Đã vậy. Lúc tối nhận được tin nhắn "Em đang buồn. Em đang thất tình". Hỏi vì sao "Em yêu thật lòng nên đau. Đau lắm anh ơi". Ừ, vậy đó, đau thì nhớ đến tôi. "Em à, khi yêu ai chẳng thật lòng. Đau nhất là mình chọn nhầm người để yêu thôi". Đấy tôi đã từng như vậy đấy. Tôi cũng yêu thật lòng, nhưng người đó cũng chẳng biết đâu. Hôm nọ đi chơi với HHT (thứ 7), hát với Hồ Hưng bài Trái tim bên lề. "Vì em đã trót yêu ai em mãi vô tình không nhận ra tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay. Một trái tim bên lề rất đau. Vì biết em chẳng hề biết đâu. Tình yêu anh đã trót trao em rồi". Nếu đã yêu thì đừng ân hận em ơi. Giống như anh vậy, chấp nhận. Vậy thôi. Qua cơn đau là sẽ khác.



Tôi muốn thời gian dừng lại nhiều lắm. Giống như đêm nay. Tôi sẽ thức trằn trọc đến sáng. Hàng núi bài vở, hàng núi công việc đang mắc nợ. Phải giải quýêt cho xong dù đi hay ở lại Việt Nam. Tôi muốn thời gian dừng lại cho tôi nói với tôi răng, tôi có nhiều cơ hội phía trước lắm, đừng có khất lần dự định nào. Không ai đoán trước được điều gì chờ mình phía trước. Tôi ước ao thời gian dừng lại cho tôi được giữ mãi khắc thoáng qua một nụ hôn vội vàng. Tôi muốn thời gian trở lại , để nhắc mình đã đặt sai chỗ trái tim....



Vậy mà thơi gian vô tình và quá hiển nhiên. Nó cứ trôi đi và tôi đếm những sai lầm, ân hận, va vấp của mình. Đêm nay đi qua nhà em- Giá như là những ngày trước. Chắc tôi sẽ không dấn bước vào những cuộc chơi không toan tính của mình.



5 nhận xét:

  1. Bok tem :D
    Lâu lắm, em chẳng lướt blog gì cả, nên giờ mới biết anh sắp được đi Ấn Độ rồi, Chúc anh sớm giải quyết xong cái vụ giấy tờ để lên đường nhé(Cải cách hành chính muôn năm, hehe)

    Trả lờiXóa
  2. Vui vẻ và may mắn anh nhé. Sang tới nơi, nếu có internet thì nhớ post bài về cho bọn em "nghía" Ấn Độ với.

    Trả lờiXóa
  3. Anh oi len duong chua a? Chuc anh 1 chuyen di vui ve va thanh cong nhe!

    Trả lờiXóa
  4. em hizo nè , xem hình mọi người đi chơi vui wá , em ở nhà bùn ghê , hehe

    Trả lờiXóa
  5. Nay, khong choi viet dinh chat moi su viec vao nhau nhu the nhe! Doc khong ky lai tuong em that tinh nt cho anh, ahhaa... Di choi vui ve, nho mua qua!!! :P

    Trả lờiXóa