Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2006

Đấy, thiếu Net nửa tiếng là thế này đây




Tôi bắt đầu một buổi sáng chủ nhật bằng cách lựa chọn một bộ trang phục thoải mái nhất: áo thun rộng xanh nhạt và quần jeans ngang gối, dép tông… Hà Nội vào thu rồi mà, nắng dìu dịu và gió mơn man… Đích đến của tôi là quán café gần nhà, chỉ cần đi hết con phố Hai Bà Trưng là tới. Xách theo laptop, tôi dự kiến trong đầu mình sẽ làm những công việc gì cho một buổi chiều chủ nhật dịu dàng thế này…


Vào nơi gửi xe, anh bảo vệ có chiều cao ngất ngưởng nhìn thấy người quen từ xa, chỉ cho tôi một chỗ để xe dưới tán bằng lăng. (hehe, chắc anh ta biết thừa là mình ngồi lâu đây mà)… Bước qua thảm cỏ vào tháp Hà Nội, gió tốc vào chân tóc mát rượi… Hít căng một bầu thời tiết đẹp đi nào.


Vào 2land, chọn một chỗ ngồi thật đẹp trên tầng lửng. Xui xẻo là chỗ ngồi quen thuộc của mình đã bị xâm chiếm bởi ba mẹ con người Việt đang relax mà bàn của ông bố thì ở dưới trệt. Kìm nén và chọn một sa lon khác ngay lan can. Việc đầu tiên là gì nhỉ. Gọi đồ uống này (đương nhiên là Latte có đường), thêm một phần đồ ăn nữa (nên gọi ăn trưa hay ăn sáng nhỉ). Cuối cùng đành chọn một món lỡ cỡ ở giữa (gọi là đồ ăn nặng hay nhẹ đều được). Đó là một phần bánh mì hot dog dùng với salad rau. Chế độ ăn vừa đủ thôi vì tình hình over weight càng ngày càng trầm trọng mất rồi…. Cậu phục vụ tận tình hỏi lựa chọn giữa bánh mì Ba Lan hay bánh mì Pháp. Ui, em cho anh cái gì cũng được, à thôi bánh mì Pháp giòn đi (hehe, kiểu gì thì kiểu mình cũng có đụng đến bánh mì nhiều đâu. Chẳng qua là ghét cái kiểu bánh mì kẹp cắn rất khó).


Thư thả lướt 2 tờ báo ngày số 1: Thanh Niên và Tuổi trẻ. Tờ báo nhà ngày chủ nhật đỏm dáng và loè loẹt nhưng nội dung thì chỉ đáng để đọc những phần in đen trắng. (tình hình chiến sự này, bóng đá này, tin tức chạy trường LQD này, và cả thông tin về tài năng kinh doanh và Robocon về nước nữa)… Lật sang tờ báo đối thủ. Nếu nói về thông tin đáng chú ý. Như nhau cả. Thôi đọc lại một lượt xem bên nào viết hay hơn. Hoá ra vụ Lỗi tiền Polime và Chạy trường LQD do báo nhà mình phát hiện trước, Tuổi trẻ ăn theo… Đọc sang màn VHVN, tức điên tiết khi họ dành 1 trang cho Trương Quế Chi, trong khi đó trước đó cả nửa năm bài về Trương Quế Chi của mình bị om trong toà soạn. Đấy, đáng tiếc chưa. ... (đoạn này tác giả biên tập đi 40 chữ vì lý do không phù hợp với thuần phong mĩ tục)... Nhưng quan điểm dường như là không tin vào khả năng của mình thì phải. Mình chả dám nói mình tài giỏi trong việc nhìn nhận vấn đề này nọ, nhưng mình tin rằng con mắt báo chí của bản thân không tồi. Nếu mặc sức cho mình tuyên chiến thông tin với đối thủ, đảm bảo về sự nhanh, nhạy và khoẻ sẽ ăn đứt.


Rút laptop định update về tình hình em Mai Phương Thuý. Ui thôi, không xong rồi. Mạng không vào được. Sao thế nhỉ, anh bồi ơi? cậu phục vụ trả lời. Mạng của em có vấn đề anh ơi? Vậy em ra tắt modem đi và khởi động lại… 2 phút sau, Mạng trục trặc anh ạ. Điên quá. Sao em lại có thể trả lời vô trách nhiệm như thế. Đây là café 2land wifi mà. Ai vào đây cũng phải trả tiền đồ ăn, đồ uống cao hơn các hệ thống 2land khác chỉ để xài wifi. Sao em nhìn thấy anh cầm laptop mà không thông báo trước khi anh gọi đồ uống để anh chuyển quán khác????


Cậu phục vụ đương nhiên phải xin lỗi rối rít vì cái sự đanh đá của mình. Ơ hơ, may mà mình kiềm chế. “Anh chỉ nói với em cái sự tình thế thôi. Nhưng bây giờ thì ok, em đã nói là đang gọi thợ rồi thì thôi. Nếu mạng sửa xong thông báo cho anh online”. Đúng rồi, các cậu phục vụ đâu có lỗi gì và các chú ấy cũng đã vất vả vì cái nghề và hàng trăm thể loại khách hàng quái thái như mình, Việt Tú hay Hà Tân Cương rồi… Nói như cô Bánh Bao và CK, đanh đá quá vào trong nó nhỏ một bãi nước bọt vào cốc Latte thì chỉ có chúa mới biết cái sự điên rồ ấy đã bị trả giá thế nào…


Hạ hoả, mình lại cắm đầu đọc lại vài sản phẩm hạng B của các đồng nghiệp hai tờ báo lớn. Cậu phục vụ cậy lại đầy hối lỗi, “Anh ơi, em mời anh đọc báo”. Huhu, đáng tiếc là cậu mang lại tờ Tuổi trẻ thủ đô và tờ báo màu nhoe nhoét. Ặc ặc, cảm ơn em. Anh có báo ngày rồi. (không hiểu 2land đẹp và văn minh thế này tại sao có loại báo dở ẹc đến như thế cơ chứ?). May mắn, mây mù đã qua, mình vẫn từ chối được sự lịch sự để tiếp tục giành lại sự yên tĩnh co chân lên ghế và làm việc của mình.


Và bây giờ là viết một cái blog rỗi việc trước khi lấy lại được cảm hứng mùa thu để bắt tay vào viết lách. Tất nhiên, khi nào wifi ổn định trở lại, sẽ chia sẻ với bạn bè những thứ ất ơ này.



4 nhận xét:

  1. Đọc cái Blog này thấy anh hơi "Lemon question"! Nói thế anhcó giận ko? Chi mà phải làm mình làm mẩy thế ạ???"Nhưng quan điểm dường như là không tin vào khả năng của mình thì phải. Mình chả dám nói mình tài giỏi trong việc nhìn nhận vấn đề này nọ, nhưng mình tin rằng con mắt báo chí của bản thân không tồi. Nếu mặc sức cho mình tuyên chiến thông tin với đối thủ, đảm bảo về sự nhanh, nhạy và khoẻ sẽ ăn đứt."-->> Anh à, rùi dần dần khả năng của mình sẽ nói lên tất cả thôi, vấn đề là thời gian và sự khẳng định của bản thân anh ạ!
    "Hạ hoả, mình lại cắm đầu đọc lại vài sản phẩm hạng B của các đồng nghiệp hai tờ báo lớn"-->> Đọc cái này thì em thất vọng quá ah, hay là e hiểu sai không biết??? Anh ơi, có nhất thiết phải nhận xét thế này không a???

    Trả lờiXóa
  2. Soogen, van de khong phai la Chanh o day. Ma la bi mat hung qua dang.
    San pham hang B la gi. La khi doc het hang A tren bao thi luot thu 2 se doc den Hang B. Day la quan diem danh gia tin tuc khi doc bao cua anh thoi. Rat ca nhan chang lien quan den ai ca em a

    Trả lờiXóa
  3. Hi`,toi thi nghi rang MIT viet doan nay trong luc dang buc minh.Phong vien cung nhu nha van,cam hung rat quan trong.Mat hung hoac khong co cam xuc thi Thu ki toa soan co di' su'ng vao dau` phong vien cung ko ra duoc ba`i.Con san pham hang A hay hang B thi co le ban ay danh gia theo mu*'c ddo^. ban ay quan tam den chu de` bai bao do,chu ko han la danh gia ve chat luong :)

    Trả lờiXóa
  4. đanh đá quá đấy đồng chí MÍT ạ... keke!

    Trả lờiXóa