Thứ Tư, 27 tháng 9, 2006

Dưới lớp bụi mờ...




                                                                                    Ba ngày trước khi chuyển nhà


Khu phố tự dưng mất điện, khi tôi đang ở trong một tình huống cực kỳ khó xử nơi buồng tắm. Cái nhà tắm nhỏ vài mét vuông vốn đã chật nay phải tự cựa quậy trong bóng tối để tìm từ cái bông tắm, lọ sữa rửa mặt … mới đến khổ. Lại đứng vọng trong bóng tối ấy để chỉ đạo con em gái tìm mấy cây nến đã vứt mốc meo vài tháng nay ở tận một góc đầy mạng nhện nào đó. Vậy mà trúng phóc, con em kêu toáng lên khi ánh sáng đã leo lét trong nhà và dần sáng bừng “Cây nến này có mùi xoài”… À ừ, đây là một cây nến thơm có mùi xoài, mua cũng lâu vài năm ở đường Lê Đại Hành. Ngày ấy còn nhớ là chưa có tháp đôi Vincom… Ừ nhỉ, vậy là cũng đã 2 năm rồi. 2 năm mà mình vẫn nhớ cây nến cũ để ở chỗ nào, căn nhà nhỏ này đã thân quen lắm rồi.


Ấy vậy mà sắp xa nó.


Chiều nay vừa đi làm thủ tục cuối cùng. Ký hợp đồng và trả trước tiền nhà. Vận động hết tiền mặt trong túi và may mắn lấy được nhuận bút, tiền kịch bản cũng đủ cả chục triệu trả trước tiền nhà. Căn nhà đẹp, ưng ý nhưng cũng hơi tốn tiền. Lúc sáng, nói chuyện với Thuỷ BB, cũng thấy hơi tốn kém. Chậc lưỡi, vậy cũng có thêm một mục đích để kiếm tiền. Kéo cày mà trả tiền nhà.


Thuỷ Lê ngày trước cũng hay khốn đốn vì những vụ thuê nhà, tìm nhà và chuyển nhà. Có lần mắt mũi tèm lem khóc tu tu rồi bảo: Chắc chị phải viết một truyện ngắn “Đời di động” thôi, khổ quá. Mà đời di động, không có cái nhà nên thấy chả có gì là cố định cả, chả cái gì là của mình. Giá như có cái nhà, sẽ mua thêm cái khoa, sắm thêm cái tủ, trang trí thêm cái chậu hoa hoặc hứng lên thì nuôi thêm con mèo tha thẩn....Còn bây giờ, làm ra một đồng mà muốn rải tiền ra đường tới mười đồng. Chán. Ừ, đời mấy đứa sinh viên ngoại tỉnh, ra trường trụ lại thành phố lại kéo theo cả một đoàn tàu em đi theo. Một thân một mình, ở ký túc xã, không có chỗ thì dặt dẹo qua nhà bạn ở tạm. Cùng lắm là ôm một cái hòm tôn quần áo thuê chung một căn phòng trọ nào đó với đứa bạn cũng xong. Đằng này Thuỷ Lê là đứa quá trách nhiệm với gia đình, nuôi luôn 2 đứa em một trai một gái học đại học. Tiền lương phóng viên, hết báo nhà đến báo người, cộng thêm cả nhuận bút truyện ngắn, làm sách … cũng chỉ đủ để thuê nhà… Đấy, một tấm gương xứng đáng. Bây giờ thì bà chị đã yên bề gia thất, chồng đẹp con ngoan (hay chồng ngoan con đẹp nhỉ… hehe) Trộm vía, cháu Duy mới 4 ngày tuổi mà đã được khen ngoan và đẹp rồi. Chuyện của Thuỷ nhắc lại cũng hay, vì trước khi dâu Hà Nội, cô gái Nghệ này cũng đã mua nhà nhập hộ tịch được cho 2 toa tầu.


Còn tôi. Vậy là gần 2 năm gắn bó với căn nhà này đang bắt đầu chạm với nỗi khốn khổ: chuyển nhà. Đóng và xếp đồ đạc vào hộp cattong, tháo dỡ đồ gỗ… Rồi lại chuyển đi, mở ra và sắp xếp lại. Những công việc thế này rất mệt mỏi và đáng sợ nhất trong những năm tháng đầu của sự tự lập. Ai cũng nói, sao không mua một cái nhà đi, dễ như vẽ ra tiền vậy. Ao ước ngày bé của mình là có một căn phòng riêng với kín xung quanh là băng đĩa và sách vở cùng một bộ dàn âm thanh thật hoàn hảo. Cứ coi như ước mơ đó đã thành đi. Vậy bao giờ ước mơ lớn là có một căn nhà riêng với nội thất thật hoàn hảo sẽ trở thành hiện thực đây?


Tôi không ảo tưởng gì quá nhiều và quá xa xôi. Có người trách mình gần đây thiếu đi những sự chăm lo chu đáo. Ừ, tôi biết chứ. Nhưng trong người tôi mọi thứ còn bề bộn hơn nhiều căn phòng đang ở. Tôi biết sắp xếp thế nào đây. Công việc thì phải giải quyết lần lượt mới hết. Hợp đồng mới cho một kế hoạch chuẩn bị triển khai bước 1. Bà nội ốm dài ngày vào viện với lời khuyến cáo của đại gia đình: chắc bà không còn sống được lâu. Qua trung thu là đến Giỗ ông nội. Nhà mượn đã đến deadline phải trả….Mọi thứ cứ làm mình rối tung cả lên, khốn kiếp và càng lo nghĩ càng lâm vào stress. Đã bao nhiều lần mình trốn nợ bài vở và tắt phụt di động, dứt chuông điện thoại bàn. Đã bao nhiêu lần đầu óc căn như dây đàn và chỉ cần mạng cơ quan trục trặc thôi là cũng có nhảy lên chồm chồm. Đã bao nhiều lần muốn quên hết lo lắng, nhảy tùm xuống bể bơi, hoặc tiêu tốn cả ngày đi loanh quanh bàn bida hoặc ném trái bownling như muốn ném tan một lúc cả chục cái chai thuỷ tinh trước mắt… Thể trạng bải hoải khi nước về đến căn nhà, rúc đầu vào làn nước và trùm chăn kín mặt trong căn phòng không mùi khói trời để ngủ mê mệt … Chỉ muốn tuyệt giao và im tiếng. Chỉ muốn ngủ miên man không mộng mị. Chỉ muốn đừng thức dậy giữa đêm bất thình lình rồi thao thức đến ánh sáng lan dần trên khung rèm….


Vô tình, đọc bài thơ Danh sách chuyển nhà trong tập thơ đầu tay của Phan Thị Vàng Anh


Đồ đạc không nhiều, cố mà nhớ hết


Một lồng chim hàng xóm sáng nào cũng hót


Tiếng rao bánh khúc không rõ lời


Tia nắng đúng chín giờ vào lọt khe cửa sắt


Chạm viên gạch số ba


Từ ngoài đếm vào


Từ trái đếm vào


Từ ngoài đếm vào


Từ trái đếm ra


Ngày nào


             cũng thế


đếm


vào


rồi lại


đếm


ra…


Chị Vàng làm mình buồn quá. Đúng rồi. Mùa tháng 3 năm trước còn bâng khuâng với căn mái nhà đối diện, thương thương nhành cây gạo gầy buông buông đỏ dưới mưa vương. Gần 2 năm sau, giữa 2 cơn bão, Hà Nội bình yên và bâng khuông khúc mùa thu. Tôi ngồi chống cằm trong bóng tối. Khung cửa sổ bao năm không mở nay đã gỉ sét. Mơn man quá. Âu lo chưa? Nao nao đến lạ lùng.


Còn 3 ngày sẽ dọn về nhà mới. Tạm biệt căn nhà ống bé xiu xiu. Tạm biệt căn phòng đã bắt đầu quen từng chiếc đinh chưa nhổ. Tạm biệt bác hàng xóm vừa có cháu nội được 2 tháng. Tạm biệt cô bé hàng xóm nhí ngày nào mới nhổ răng nay đã cười toe chào chú Vũ tăm tắp hạt na. Tạm biệt bà Quế hàng nước nhìn thấy mình là bắt mua tận hai bao Mal trắng (cho dễ trả lại tiền), nhưng lúc nào cũng hỏi sao không bao giờ mua … nước mắm. Tạm biệt cả cô hàng hoa quả đầu ngõ chuyên bê trái cây vào tận tủ lạnh ép mua để còn về quê… ôi cái xóm nằm ngay trung tâm thành phố. Cái xóm 12h trưa bị đánh thức bởi tiếng còi tầm. 5h là đã xôn xao Bánh mì lóng. 24h là im ỉm cửa sắt cả ngõ để cản cave chạy công an. Kỷ niệm đem ra hong, xếp mãi không đầy ... mà trong phòng vẫn chao ôi là bề bộn.


Đừng bao giờ mở xếp những nếp ký ức. Tôi đã cố quên hoặc vô tình đánh rơi biết bao nhiêu tủi hờn âu lo. Tôi đã không nhớ đến ai đó chỉ vì mình không dám nhớ. Dưới những lớp bụi mờ của căn phòng tôi- Những tấm hình vẫn nép kỹ vào sâu trong những cuốn sách cũ ở ngăn trên cùng… Mỗi lần chuyển nhà lại rơi ra, đập vào mặt hàng chục thước phim tư liệu. Tôi biết trước. Dễ là bâng khuâng, rồi lại buồn, rồi lại âu lo và gửi hết vào tàn lửa tham lam không hối hận. Mỗi lần sắp xếp lại trí nhớ. Vài thước phim lại bị xoá sạch đi như thế, không dấu vết mà thành vết chai dưới lớp bụi mờ của trái tim. 



18 nhận xét:

  1. EM nhớ hà nội...nhớ chị Vàng anh...lân la từ chuyện anh chuyển nhà...em cũng vừa chuyển nhà...từ thành phố nho nhỏ sang thành phố mọi-người-rất-khó-cười-với-nhau...em nhớ hoa gạo...nhớ mùi hoa sữa...đấy gọi là nhớ miên man (dù ko liên quan lắm nhỉ?)...em nhớ căn fòng của em ở hà nội...nhớ ba...khóc oà lên rồi, chim sẻ ơi !!!!

    Trả lờiXóa
  2. С.Ф.Ν.G H.Ї.Ё.Цlúc 19:21 27 tháng 9, 2006

    anh Mít đúng là nhà báo có khác, viết hay thật. Sau này e làm nhà báo thì theo làm đệ tử anh Mít nhé:x

    Trả lờiXóa
  3. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 22:21 27 tháng 9, 2006

    Zoi oi, QC la co lien quan day, vao comment di. Ai ngo nhac den minh dung 1 cau. Huh

    Trả lờiXóa
  4. oi xxxuc dong qua, hic hic hic ...co moi noi cu ...

    Trả lờiXóa
  5. chac ve` nha moi' roi`....
    lai bat' dau` nhung~ ki niem moi day'
    he` he`
    nguoi` do^` co^?
    ;))

    Trả lờiXóa
  6. giống chị, bây giờ đi qua Nguyễn Bỉnh Khiêm vẫn thấy nao nao...

    Trả lờiXóa
  7. Lau lam roi moi thay aMit viet giau cam xuc the nay .

    Trả lờiXóa
  8. Da duoc tac gia bao' cho la` " con` nguyen day, boc' tem di!" :)) Em mao. muoi. chua kip doc. boc' tem ngay keo? nguoi.! :))
    Nhan tien noi them, hom nay anh Mit da fat bieu mot cau hung hon va em cho la cau noi hay ho nhat trong ngay:
    Top: Ko hieu sao do^` cua? .... Dat' the nhi?
    Mit: Uh` chi. i thiet ke cung binh thuong, ko ai hieu moi minh chi. T... hieu?
    --> Hie^m?

    Trả lờiXóa
  9. Đọc xong thấy buồn...
    Tự nhiên lại nhớ hai câu thơ học hồi lớp 12.Trong bài thơ đó hai câu thơ mang những ý nghĩa có phần lớn lao hơn nhiều, nhưng đã từ lâu rồi nhiều người dùng nó với cái nghĩa thật mộc mạc giản dị mỗi khi nghĩ về nơi mình từng sống, từng gắn bó...
    Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở...
    Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn...
    (Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên)
    Nỗi buồn nhẹ tênh sống ẩn dật trong căn nhà ống nhỏ ngước mắt nhìn người đưa tay vẫy biệt ly...

    Trả lờiXóa
  10. Âukio - Đông Âulúc 05:10 28 tháng 9, 2006

    hix ...
    Hi vo.ng khi o nha moi, anh se som tim duoc cam giac than quen...

    Trả lờiXóa
  11. e Top cò men không liên quan. DOi chat nguoi ta moi noi doi ti con pot' hang... Vay ma vao day khen a Mit cung khong lien quan. hehe, tang qua di
    Đệ: Có nỗi buồn bắt đầu từ cơn mưa. Có nỗi buồn bắt đầu lên từ đất. Và nỗi buồn thì cứ nằm gọn trong giá sách đấy em ạ.

    Trả lờiXóa
  12. Khi đi, nỗi buồn nào anh sẽ mang theo, nỗi buồn nào anh đẻ ở lại, và nỗi buồn nào anh muốn giữ bêm mình nhưng vẫn nằm lại ở chốn xưa???
    Có bao giờ hết buồn và hết vấn vương không nhỉ?

    Trả lờiXóa
  13. To mit xinh dep:
    O`, thi qua`!!

    Trả lờiXóa
  14. Đệ: Nếu hết buồn và hết vấn vương là tình yêu cũng đã chết. Anh không thích thế. Cứ thế buồn và cứ vấn vương. Mà em khôn thế. Anh trích dẫn thơ của nhà thơ con, em trích dẫn thơ của nhà thơ bố
    Heo: Anh chả viết gì cả. những cái vụn vặt này nó tự rơi ra trong lúc mất điện. Anh đâu biết làm trò gì khi không có năng lượng e đâu em. May có laptop để chạy trốn sự rảnh rỗi

    Trả lờiXóa
  15. Bác Mit à, hix, tự dưng bác cảm xúc quá làm cháu cũng nao lòng! Thôi mà bác, đời thuê nhà sắp stop rùi. Tính chuyện ổn định đi, bác nhỉ?

    Trả lờiXóa
  16. Anh Vũ viết hay thật, em cũng đã bao lần chuyển nhà, bao lần vất vả với đống đồ đạc chất đầy cái xe tải.
    Nhưng không biết đến khi nào sẽ không phải lo nghĩ đến nó nữa. Nản rồi!

    Trả lờiXóa
  17. Chibie [Top style] ™lúc 02:54 30 tháng 9, 2006

    Hom wa anh co di du an cuoi sis Khue o Sofitel Plaza a? E thay anh... :D

    Trả lờiXóa