Thứ Tư, 26 tháng 7, 2006

Appie cua anh




Đã hứa với mọi người sẽ viết blog đều đặn từ lâu lắm rồi, hứa từ những ngày còn ở nhà cơ, nhưng rồi không ai ngờ, một tháng sáng đây lại nhiều chuyện xảy ra như vậy. Nhiều đến ngỡ ngàng... Nhưng rồi cuối cùng cũng đã được quay trở lại với thế giới loài người, có cách để liên lạc với mọi người, để mọi người nhớ rằng em Ngân, chị Ngân, má nhỏ thân yêu của mọi người vẫn còn đây... Chẳng hề tan biến đi đâu sau cánh cửa hải quan TSN ấy. Đã đọc được hết blog của Bin viết cho, của THuy, của Baby (là sas á) và cả những dòng comments mà mọi người đã rất âu yếm đề tựa "Viết riêng cho..."...



Nhắm mắt lại và thử tưởng tượng đến một ngày... Cô gái chân đi Converse màu cam, hai bên có in hình hoa và bướm sặc sỡ, vai đeo balo to đùng in hoa màu nhiệt đới, cổ quàng khăn màu hồng tươi, áo thun len xanh cốm, áo gió trắng... Tất cả một màu tươi vui và rực rỡ.. Thế nhưng... Có những hôm đi bộ về nhà trong ánh đèn đường hiu hắt, vàng vọt, trời rét cắt da, mưa lất phất, vừa đi vừa gạt nước mắt.. Rồi có lúc ngồi một mình trên chuyến bus to đùng, trên xe không còn ai, xe cứ lướt đi, lướt qua những con đường rộng lớn sạch sẽ mà xa lạ, những tòa building xa lạ, và con người càng xa lạ... Xa lạ với cả chính bản thân mình. Ngỡ ngàng tự hỏi mình đang ở đâu đây, có còn chút gì của Sài Gòn, của con bé Ngân ở Sài Gòn mang theo sang đây?!?



Buồn, tủi thân, ân hận, lẻ loi.. Nhiều lắm và đôi khi chẳng thể gọi thành tên cảm xúc và lý do cho những giọt nước mắt. Nếu lúc ấy có Bụt hiện ra và hỏi "Vì sao con khóc?", cũng chẳng biết giải thích vì sao. Đó là lúc một thân qua nhà bác kia ăn cơm. Bác ấy tên gì giờ cũng chẳng nhớ nữa. Bác ấy là mẹ của chị bạn mình mới gặp được 2h trước đó. Bác ấy nói tội nghiệp con, về nhà bác ăn miếng cơm cho đỡ nhớ nhà đi con. Đó là lần đầu tiên được ăn bữa cơm trưa có cơm, có tivi bắt đài HTV7 và có không khí của gia đình. Rồi lúc đi về, bác ấy còn cho cái nồi cơm điện và cái mền... Sẽ nhớ hoài cảm giác 2 tay xách mền và nồi cơm, quay lại nhìn bác nói "con cảm ơn" mà cứ chực khóc. Và cứ thế, khóc không thành tiếng suốt quãng đường đi bộ lủi thủi về nhà trọ homestay... Cảm giác không gọi tên được... Nửa như mang ơn, nửa cảm động, nhưng chắc phần nhiều là tủi thân. Về home stay, chui vào phòng mà chỉ muốn gào lên "Cho con về nhà đi!".



Rồi cuộc sống cũng dần phải quen đi thôi, nhưng bước chân thì không quen được. Là gì đâu khi cứ bước đi ở một nơi xa lạ, những con người xa lạ. Buổi tối, có ai chờ mình trở về? có ai chép miệng lo lắng "Tối rồi, sao con N vẫn chưa về?", có ai nhớ cất vào tủ lạnh chén cơm để tí nữa cho N về ăn? Về nhà nhưng có phải là nhà đâu... Nhiều lúc thấy giận thằng bé share cùng nhà vô cớ, chỉ vì nó cứ một mực: "Không, không về VN sống đâu!". Trời ơi, Sài Gòn mà nó cũng nỡ quên được sao?!?



Nhưng mà thôi, không khác đi được. Vì cuộc sống này luôn là "one way ticket", chỉ có chiều đi chứ không có chiều về. Cứ phải đi về phía trước, nhìn về phía trước. Không có cơ hội để làm lại lần lữa, để sống lại lần nữa những ngày tháng xưa cũ và cảm nhận một hạnh phúc hai lần. Nhưng rất may mắn thay, vẫn còn một nơi chắc chắn để quay lại: về nhà! Không ai biết ngày trở về mình sẽ như thế nào, sẽ là ai, sẽ ở đâu, có được như những gì mà mọi người chờ đợi trông chờ không?! Nhưng cũng vì thế mà cám ơn Bin, cám ơn mama, con gái út, Baby nhiều lắm. không phải vì những lời khen tặng của mọi người, vì những "giai thoại" mà mọi người vẫn nhắc về N... Lớn hơn nhiều một lời cám ơn, vì mọi người đã cho N biết, N vẫn luôn có một nơi để "trở về nhà!"



Nhắm mắt lại và mơ...


Trên đây là blog của một em gái dễ thương của tôi, Appie, vô tình đọc được và lấy lại từ một blog khác, của một người cũng yêu quý Appie.


Nhớ em quá, và mình vẫn bị trễ hẹn vụ em đi Rạch Giá đấy. Chắc không có duyên gặp nhau. Đến tận ngày em đi đó Appie ạ


Cô bé, nếu em đọc blog này của anh, đố em biết tại sao anh lại gọi em là Appie đó?

2 nhận xét:

  1. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 05:31 28 tháng 7, 2006

    Mình thì chắc chắn không phải Appie, nhưng đọc thấy đồng cảm quá. Nhất là cái lúc một bên tay là chăn, một bên tay là cái nồi cơm điện, và đối diện với con đường phía trước!

    Trả lờiXóa
  2. Anh oi, em vo tinh doc loi nhan cua PCTung la da biet duoc tinh hinh cua em tren blog cua Vu. Va anh biet 0, em da suyt khoc khi doc nhung loi nay cua anh! Chua bao gio ai goi em la Appie ca, va em cung chua tung nghe den cai ten nay bao gio... Nhung that su la no rat, rat de thuong! De thuong 1 cach khung khiep, the tu nay se cu goi em la Appie nhe! Uhm, de doan coi, Appie la ba'nh ta'o ha anh?hay la qua ta'o con? Hay la do la nickname cua My Tam, o nha` anh van goi em la My Tam ma, con anh la Bi Rain! hay la ten cua Bi va ai do ghep lai nhi? Hehhe... em thua roi, chi doan ra co the thoi... Rat tiec la 2 anh em minh 0 co duyenn trong nam nay nhi... hen bao lan... cha gap duoc nhau... CMVu ve HQ roi, Appie gio cung da di roi, con lai Bi ngoi nghe dan piano nhe!:x

    Trả lờiXóa