Thứ Ba, 25 tháng 7, 2006

Nào, xả xì bọ chét đi bạn...




Khi tôi viết những dòng này, status của một người bạn đang đặt đường link cho một bài thơ cũ của tôi. Đó là một bài thơ buồn thời đại học, viết về một cảm giác thất bại và sự đối diện của tôi đối với nó. Người bạn cảm thấy đồng cảm và thích bài thơ. Thật sự vui vì đã lâu lắm rồi, thực sự lâu, tôi không cố gắng tìm những cảm giác hạnh phúc khi tìm được những đường link vào trái tim người khác. Tôi giấu kín trái tim mình vào những công việc khác, tạm khép tất cả những cánh cổng văn chương. Tôi chán chường khi nhìn thấy mình và những lối đi ngoằn nghoèo nhưng hoang hoa của con người tôi. Thực sự, tôi biết bản thân mình phức tạp vô cùng. Mỗi ngày sống là mỗi ngày giản lược hoá, bỏ đi những tham sân si, cố gắng trồng hoa thơm trên những lối vào hoang vu, phạt bớt những cây xương rồng đau đớn, xoá dịu những vết thương- lấp hố bom bằng những cành hoa mua tím rợp...


Người bạn giật status kém tuổi, kém nhưng không phải là em mà là bạn. Nói thế nào nhỉ? Cậu ta đang cảm thấy muốn khóc vì chuyện tình yêu, chuyện công việc... Đâu đó đã có những việc mà cậu ấy cảm thấy không hài lòng, và ẩn dưới tất cả những phản ứng điên cuồng 8X là những suy nghĩ mà có lẽ chỉ viết blog hoặc nhật ký mới có thể bóc hết những vỉa tầng- lớp dưới cùng có thể là giọt nước mắt. Nhưng bạn ạ, khi tôi viết bài thơ Con trai không khóc, tôi trong 20 tuổi. Đại học năm thứ 2, mới biết yêu thật sự. Lúc đó tôi cũng cảm nhận thấy người yêu không chia sẻ được với những khát vọng khẳng định khả năng của mình. Cô ấy thấy công việc báo chí lãng xẹt của tôi không có gì hay ho. Cô ấy thích những bài thơ của tôi nhưng là những bài thơ viết về cô ấy mà thôi... Còn tôi, lúc đó, tôi đang phải đối diện giữa sự lựa chọn nghề nghiệp của gia đình và việc làm tự quyết định tương lai theo sở thích của bản thân tôi. Tôi đã nhận lấy thất bại. Một sự ê chề vì bạn tưởng tượng xem, từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ là một đứa học kém cả. Vậy mà, phải chấp nhận một sự thật , tôi đang thất bại trên giảng đường vì một giấc mơ lãng xẹt của văn chương và báo chí.


Bạn, tôi đã tốt nghiệp đại học. Cầm tấm bằng đỏ về nhà và cất vào một túi nilon cùng rất nhiều giấy tờ quan trọng khác và đặt dưới ngăn cuối cùng của tủ tài liệu. Phấn đấu, nước mắt, bao nhiêu đêm học hành trắng đêm từ lớp 6 đến lớp 12 để đổi lấy bằng khen... Cuối cùng là bằng 1 tờ giấy và nằm yên dưới tủ? Tại sao vậy... ? Tôi chẳng phải là đứa kinh qua gì nhưng cũng đủ biết giá trị của những thất bại nhỏ. Nhiều khi nó đã thành tạo thành áp lực để đẩy mình vượt qua nhiều khó khăn hơn sau này.


Đêm qua, chúng tôi cùng nhau đi xả stress bằng một buổi tối. Nóng nực như thế mà cuối cùng cũng đã kết thúc hơn 6 tiếng thì phải. Vui và cũng phần nào trôi tuột đi được nỗi buồn.


Tạm tổng kết thế này: ăn một lũ thịt gà, phở bún miến, đánh bowling, cafe, nước chanh, thuốc lá, Korean Games... Vậy là hết stress phần nào và vui vẻ


Nào bạn, đã vui vẻ hơn chưa? Quẳng gánh lo đi mà vui sống


 


 


 


 

6 nhận xét:

  1. PhuThuy (quên chổi, gặm bánh bao)lúc 18:44 24 tháng 7, 2006

    A Mít nói đúng, 12 + 4 năm nỗ lực, cuối cùng chỉ để có 1 tờ giấy đo đỏ, để nhét cho đủ bộ hồ sơ.

    Trả lờiXóa
  2. chả biết nói thế nào. Nhưng cái status đó đã bỏ. Bài thơ và những dòng cảm xúc còn mãi trong blog đó. Có ngừoi nói, mày phải chín chắn, phải này phải nọ. Chả lẽ lại lôi cái 8x ra để nói với 6x. hê hê.
    Kệ chứ, sống làm sao ko thẹn với lòng. Sống có định hướng và mục tiêu là quan trọng. Em cũng chả khác gì anh. 12 năm + 5 năm đại học. Xong lại ra làm một cái nghê chả liên quan. Nhưng nó đúng với bản chất mình có. Tấm bằng từ lúc lấy về đến giờ chưa đc dùng lấy 1 lần. Vẫn nằm sâu trong ngăn tủ của mẹ.
    Nếu cứ nói là cố gắng kìm nén cảm xúc. Tại sao lại phải vậy trong cái cuộc sống này. Thỉnh thoảng cũng để nó tự do và điên rồ một chút chứ.
    Thanks a Mit, chị bánh bao và chị CK của em. 6 tiếng với đủ trò tuy ko làm hết hẳn sì trét nhưng mà cũng phần nào làm em bớt suy nghĩ những điều ngu xuẩn :)

    Trả lờiXóa
  3. Anh Vu viet hay qua... bay gio moi biet Blog cua anh... Add anh vao, thinh thoang buon, chan doi, vao day choi >>> thay thoai mai va yeu doi tro lai...

    Trả lờiXóa
  4. Ôi, nói chuyện cái bằng lại thấy tủi, bằng đại học của mình không đỏ. Mà mình cũng chưa lấy, nó vẫn nằm ở phòng giáo vụ của trường. bao giờ trường gửi giấy mời về nhận mới chịu lấy, hí hí hí

    Trả lờiXóa
  5. Nhưng mà bạn Mit viết blog tâm trạng phết nhở. Chả giống con người hàng ngày mấy, hí hí hí

    Trả lờiXóa
  6. Gửi tất cả các bạn đã comment, bản thân Mít viết những dòng trên chỉ muốn chia sẻ với các bạn thôi. Có những lúc bạn buồn, nhưng cũng có lúc tôi cũng sẽ buồn. Vậy mới đúng là cuộc sống. Thế nhưng điều hanhj phúc nhất là sự chia sẻ được với nhau. Nhiều lúc tôi chẳng thể hiểu nếu như mình không có bạn bè, cuộc sống sẽ như thế nào nhỉ. Úi, ích kỷ và cá nhân quá đi

    Trả lờiXóa